Cứ thế tôi lang thang đi theo đứa bé nọ trong vô định, mà cái bãi tha ma này dường như cũng không có hồi kết.
Tuy đứa bé không nói gì, nhưng ngoại hình nó giống Mộ Quang Dao như vậy, lại có Man Di cũng giống Mộ Quang Dao, tôi đoán khả năng cao nó có liên quan tới Man Di.
Vì vậy tạm thời tôi gọi nó là Cổ Ma để dễ phân biệt.
Cổ Ma ăn nhiều như hạm, bao nhiêu xác chết phơi thây đều bị nó đánh chén, ấy vậy mà người chẳng mập lên được cân nào.
Có điều tôi phát hiện sau khi uống máu tôi xong da dẻ thằng nhóc dường như tươi tắn hơn hẳn, chắc đây là sự khác biệt giữa người sống và người chết.
Có lẽ Cổ Ma cũng biết điều này, cho nên thi thoảng nó sẽ quấn lấy tôi để đòi máu.
Tôi đoán thằng nhóc không đến nỗi ngốc, nó biết rằng tôi chết rồi thì không biết đến khi nào mới có người sống khác cho nó uống máu, vì vậy vô cùng cẩn thận chỉ hút vừa đủ không quá tham lam.
Nơi đây không có ngày và đêm, vì vậy tôi cũng chẳng biết đã trôi qua bao lâu.
Chỉ biết đến lần uống máu thứ mười tám thì Cổ Ma rốt cuộc cũng ra dáng một đứa trẻ bình thường rồi.
Thậm chí nó còn có thể giao tiếp được với tôi, tuy rằng đối thoại khá vô dụng.
"Nơi đây là nơi nào?"
"Không biết."
"Tại sao em ở đây?"
"Không biết."
"Làm sao để rời khỏi đây?"
"Không biết."
Hỏi gì cũng không biết, tôi sau khi thử nghiệm một hồi liền bỏ cuộc.
Đến lần uống máu thứ hai mươi sáu, nó rốt cuộc cũng biết đặt câu hỏi ngược lại.
"Hồ Huyên từ đâu tới?"
"Thanh Sơn phái, em nghe qua bao giờ chưa?"
"Thanh Sơn phái là gì?"
"Một môn phái lớn nằm ở phía Đông."
"Môn phái?"
"Ừm, là nơi đào tạo tu sĩ."
"Tu sĩ?"
"À là người tu tiên..."
Vân vân và vân vân.
Cổ Ma biết rất ít về thế giới này, thời gian đầu giao tiếp cái gì nó cũng phải hỏi tôi.
May mà nó cũng xem như sáng dạ, chỉ cần tôi nói một lần sẽ nhớ kỹ.
Cứ nói chuyện qua lại như vậy, Cổ Ma đã đủ năng lực để suy nghĩ và giao tiếp như một đứa bé thực thụ.
Lòng tôi chợt dâng lên cảm giác thành tựu, máu đút cho nó cũng không thấy phí nữa.
Điều phiền muộn duy nhất chính là thằng nhãi này không biết kính trọng người lớn gì cả, lúc nào cũng gọi thẳng tên tôi chứ chẳng chịu gọi một tiếng "anh".
Một ngày nọ, Cổ Ma đột nhiên nói: "Thế giới ngoài kia thú vị như vậy, Huyên hẳn sẽ muốn quay về."
Tôi không biết vì sao nó lại nói về chuyện này, dù sao hiếm khi nó chịu chủ động mở lời.
Vì thế tôi trìu mến nhìn nó động viên: "Em cũng có thể đi theo anh mà."
"Không đi được." Cổ Ma lắc đầu, nghiêm túc chỉ tay vào mảnh đất ở dưới chân, "Không rời đi được."
"Sẽ có cách thôi." Miệng an ủi, chứ ngay cả tôi còn chưa biết bản thân làm sao để rời đi.
Cổ Ma nắm lấy tay tôi, ngẩng đầu lên nhìn: "Huyên đừng lo, ta sẽ giúp Huyên về."
Tôi không khỏi sửng sốt: "Em biết đường ra?"
Nó gật đầu, lại lắc đầu.
Đứa bé ngẫm nghĩ một lát, dường như muốn chuyển hoá suy nghĩ thành câu từ, hồi sau mới đáp: "Y muốn nhốt Huyên ở đây, nhưng lãnh địa này của ta, ta mới là người quyết định."
Chỉ một câu nói, lại hoá thành vô số tin tức ùn ùn chui vào tai tôi.
Tôi vẫn luôn nghĩ mình mắc kẹt ở tầng mười tám, nhưng ngẫm kỹ lại thì nơi này không giống các tầng trước, trừ Cổ Ma ra cũng chẳng có ai còn sống cả.
Hơn nữa Man Di muốn dùng tôi nhử Lương Ân, không lý nào lại mặc tôi chết ngớ ngẩn thế được.
Lại kết hợp thêm lời nói của Cổ Ma, tôi nhận ra kỳ thực bấy lâu nay mình đang ở trong lãnh địa của Man Di, mà những xác chết kia chính là những quỷ hồn y dùng để nuôi dưỡng tim hạch lãnh địa.
"Đợi lần tiếp theo y mở cửa lãnh địa, ta sẽ đưa Huyên ra ngoài." Nó buông tay tôi xuống.
Tâm trạng tôi nhẹ nhõm hơn hẳn, nhưng đồng thời tôi cũng hơi tội lỗi với Cổ Ma.
Dù sao nó cũng là thứ mà hệ thống muốn tôi mang về.
Không biết lần này linh nghiệm thế nào, hệ thống lại đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi: "Nó chính là tim hạch."
Tôi ngạc nhiên: "Ngươi biến đi đâu suốt thời gian qua vậy?"
"Ở bên trong lãnh địa, tim hạch làm chủ rất dễ nhận ra có sự khác thường, ta chỉ có thể nói nhanh với ngươi." Hệ thống gấp gáp đáp, "Giết chết nó ngươi có thể rời khỏi đây, mà ta cũng sẽ nhận được tim hạch."
Tôi chưa kịp hỏi gì thêm, nó đã biến mất nhanh y như cách nó xuất hiện vậy.
"Huyên?" Cổ Ma dường như nhận ra tôi đang thất thần, bèn kéo ống tay áo.
Tôi hoàn hồn, nhìn nó: "Anh không sao.
Ý em là trừ phi y chủ động mở lãnh địa, không ai có thể ra được đúng không?"
Cổ Ma ậm ừ: "Mở hay không mở là quyền của y, nhưng có rời đi hay không là do ta quyết định.
Tất nhiên ta sẽ thả Huyên đi, nên Huyên không cần lo về việc đó."
Lo ư? Tôi tất nhiên có lo, nhưng không phải thứ mà Cổ Ma nghĩ tới.
Nắm lấy tay nó, tôi ngồi xuống để cả hai ngang tầm mắt nhau: "Nếu anh muốn...!ở lại đây mãi mãi thì sao?"
Hai mắt Cổ Ma mở to, niềm vui không tài