Cơ thể tôi nặng nề như bị treo lên quả tạ ngàn cân, cứ thế chìm dần xuống đáy biển sâu.
Ý thức của tôi ngày càng mơ hồ, thần trí cũng mông lung.
Sau đó, cả người tôi bỗng dưng trở nên ấm áp.
Hai mắt tôi nhắm nghiền nên không nhìn thấy gì, tiếp xúc da thịt lại cho tôi biết có ai đó đang ôm tôi.
Cái ôm ấm áp quen thuộc biết bao.
À, đây có lẽ là hồi quang phản chiếu.
Mộ Quang Dao ôm tôi ngồi trên võng ở đỉnh Huyền phong, chiếc võng này do chính y làm bên dưới căn nhà trên cây để tôi nghỉ ngơi thoải mái.
Có điều võng to, hai người ngồi vẫn được, tôi thích nhất là được Mộ Quang Dao cùng ngồi ôm như hiện tại.
So về vóc dáng thì tôi vẫn nhỏ hơn y một chút.
Tôi luôn quy chụp rằng bởi vì mình tiến vào Trúc Cơ kỳ sớm hơn y nên cơ thể chưa kịp trưởng thành hết đã chững lại, Mộ Quang Dao chậm hơn tôi nên mới to lớn hơn.
Tôi ngáp ngắn ngáp dài, một giọt nước mắt mông lung rơi khỏi khoé mi.
Ngón tay của Mộ Quang Dao cọ lên má tôi: "Buồn ngủ à?"
"Ừm." Tôi cuộn người mình càng nhỏ, "Đừng buông ta ra nhé."
Có thể chỉ là tưởng tượng của tôi, nhưng sau khi tôi nói xong câu đó cánh tay quấn lấy người tôi của Mộ Quang Dao siết càng thêm chặt.
Chóp mũi của y dặt bên bả vai tôi, hơi thở nóng rực khiến tôi ngứa ngáy theo.
"Nhột." Thanh âm tôi hơi mang theo tiếng khúc khích, bàn tay không nhịn được đẩy y ra.
"Ta cảm thấy mình thật may mắn." Mộ Quang Dao trìu mến đáp, "Trong vô số người ngoài kia, ta lại có được Huyên."
Nếu là tôi lúc còn trẻ, hẳn sẽ phổng mũi tự hào rồi.
Nhưng tầm này tôi đã nhận ra núi cao còn có núi cao hơn.
Cho dù không xảy ra chuyện đoạt xá thì thực sự người tài giỏi hơn tôi, xinh đẹp hơn tôi cũng chẳng thiếu.
So với Mộ Quang Dao, tôi mới càng là người may mắn.
"Ngược lại mới đúng.
May mà ta nhìn trúng ngươi từ sớm, nếu không chẳng biết phải tranh giành với biết bao nhiêu người." Tôi ảo não vò tóc, "Hầy, thật khó chọn quá đi.
Ta vừa ước gì ngươi từ bé đã mạnh mẽ nổi trội, như vậy sẽ không bị người khác ức hiếp.
Nhưng như vậy những người khác sẽ theo đuổi ngươi trước ta, nói không chừng ta chẳng lọt nổi mắt xanh ngươi nữa."
Mộ Quang Dao lắc đầu: "Em nói sai rồi.
Nếu ta từ bé đã nổi trội, e rằng Huyên đến liếc nhìn cũng không thèm nhìn ta một cái."
Y cầm lấy tóc tôi, hôn nhẹ: "Huyên luôn bảo ta rằng em thích ta là vì thích tâm tính cứng cỏi không chịu khuất phục trước số phận, thích sự mạnh mẽ cố gắng vươn lên của ta.
Nếu ta sinh ra đã có tất cả, trong mắt em ta cùng lắm chỉ là một đệ tử Kiếm phong ưu tú, lại không thể khiến em động lòng được."
Tôi toan cãi, lại cảm thấy Mộ Quang Dao nói có lý.
Tuy tôi thích y không phải vì thương hại, nhưng kỳ thực nếu y ưu tú quá thể thì chưa chắc tôi đã bỏ công tìm hiểu nhìn nhận ra những điểm tốt của y.
Con người luôn dễ đồng cảm và nảy sinh tình thương với những người thua kém mình, vì họ hiểu được sự khó khăn mà đối phương trải qua.
Bảo một người tư chất bình thường thấu hiểu cho sự khắc khổ của một thiên tài thì chẳng khác gì kêu kẻ nhà nghèo hiểu cho nỗi khổ của người nhà giàu cả.
Không phải không hiểu được, chỉ là rất khó để đồng cảm.
"Không sao đâu, nếu thật sự xảy ra tình huống này thì ta sẽ là người theo đuổi Huyên trước." Mộ Quang Dao luồn những ngón tay của y vào tay tôi, "Cho dù ta là ai thì ta cũng sẽ yêu em từ cái nhìn đầu tiên."
Giọng nói trở nên rời rạc nhỏ dần, cuối cùng toàn bộ hình ảnh cũng vỡ nát theo.
Tôi một lần nữa chìm vào bóng tối, mặc cho dòng nước kéo mình xuống đáy vực sâu.
"Ngươi cam tâm tình nguyện từ bỏ như thế ư?" Giọng nói của hệ thống vừa phẫn nộ lại mất kiên nhẫn vô cùng, "Ngươi chết rồi sẽ không thể gặp lại Mộ Quang Dao! Đợi hồn phách ngươi bị tim hạch lãnh địa của Cổ Ma ăn mất, y có muốn tìm ngươi đầu thai chuyển kiếp cũng không làm được!"
"Ta có thể giúp ngươi có được tất cả! Ta có thể khôi phục dung mạo của ngươi, tăng tiến tu vi ngươi, giúp ngươi sống hạnh phúc cả đời bên Mộ Quang Dao! Thậm chí ngươi muốn thành công phi thăng cũng là chuyện trong tầm tay!"
Tôi nghe nó sốt ruột như thế thì càng thêm hả hê, bởi lẽ nó càng gấp gáp thì chứng tỏ nó càng sợ chết, và kế hoạch của tôi đã đánh trúng yếu điểm của nó.
Nếu có thể cười to