Man Di nhìn tên hoà thượng tay không bóp cổ quỷ hồn ở tầng mười tám, ánh mắt càng thêm lạnh: "Không diễn trò nữa?"
Hoà thượng bóp nát quỷ hồn như cái bánh gạo, từ tốn chắp tay: "Bần tăng có nói dối gì đâu."
"Với sức lực này của ngươi, còn cần người khác che chở sao?" Man Di chế giễu, lại không quá quan tâm.
Dẫu sao chỉ là một hoà thượng Phật tông, cản đường thì giết là được.
Y chỉ lo đối phương có mưu đồ bất chính với Hồ Huyên, vì thế lúc xuống tầng mười tám đành nhét người vào lãnh địa để đảm bảo an toàn.
Không còn Hồ Huyên, nếu tên hoà thượng kia dám giở trò, y sẽ thẳng tay giết.
Hoà thượng trẻ tuổi thở dài: "Không giấu gì thí chủ, nhiệm vụ sư phụ giao cho bần tăng là đi hết mười tám tầng địa ngục mà không được dùng vũ lực với quỷ hồn nơi đây.
Nếu thí chủ không cướp tràng hạt của bần tăng, quỷ hồn không tới gần bần tăng được, bần tăng đâu đến nỗi phải lẽo đẽo theo sau hai người."
Chỉ còn phút chót lại thất bại trong gang tấc, phen này về phải chép kinh ngồi thiền thêm cả trăm năm, hắn cáu đến độ muốn vặn cổ từng con quỷ một ở dưới này.
Sư phụ bảo do tâm tính hắn chưa đủ kiên nhẫn từ bi, nhưng chả làm gì cũng bị bọn chúng bố láo xông vào thì Phật nào nhịn cho nổi.
Hắn có phải rùa đâu mà chỉ biết rụt cổ né tránh.
Man Di không thèm che giấu việc mình đã làm, còn khiêu khích cầm tràng hạt trên tay: "Nghe nói Phật tông chuyên thích làm việc thiện, ngươi không cần dùng thì cứ để cho người khác dùng."
Hoà thượng kia mắt loé lên tia sáng: "Xem ra chỉ có thể dùng vũ lực giải quyết.
A di đà Phật, đúng là tạo nghiệp mà."
Quỷ hồn dưới tầng mười tám tun bần bật, tự động dạt ra hết xung quanh chừa chỗ cho hai vị sát thần này tự xử lý nhau.
Man Di liếm khoé môi, linh hồn người Phật tông không biết sẽ có vị thế nào, tim hạch của y hẳn sẽ thích lắm đây.
Thế nhưng loan kiếm chưa kịp động, sắc mặt y chợt trở nên tái nhợt, thân hình bất thình lình biến mất.
Lãnh địa...!không còn sự sống nào cả.
Y đã để Hồ Huyên bên trong lãnh địa của mình, ai còn có thể làm hại đến hắn?
Hoà thượng kia có hơi bất ngờ với kết quả này.
Hắn nhíu mày bấm ngón tay, dường như tính ra được điều gì: "Xem ra y sẽ không còn tâm trí đâu để đánh với ta.
Nhưng nhân quả còn đây, ngày sau ắt sẽ gặp lại."
Bóng dáng áo cà sa mờ nhạt dần, cuối cùng tan biến hẳn.
Lúc Man Di xuất hiện bên trong lãnh địa, Cổ Ma đang ngồi thừ người bên cạnh một xác chết.
Trong tay nó là thứ gì đó mang hình dạng khói đen cố giãy giụa muốn thoát ra, lại không cách nào thoát được.
"Ngươi đã làm gì?" Man Di không kiềm được phẫn nộ của mình quát to, "Ngươi làm gì hắn?!"
Cổ Ma vô hồn ngước mặt lên, lạnh lẽo nhìn y: "Huyên nói không thể để bất kỳ ai rời đi, kể cả hắn."
Nó nhìn thứ giãy giụa trong tay, nhỏ giọng thì thào: "Ta tìm thấy thứ này bên trong linh hồn Huyên, ý hắn muốn ta giết nó sao?"
Không có ai trả lời, tay nó siết càng lúc càng chặt.
Hệ thống gào thét trong đau đớn tột cùng, rốt cuộc cũng hoàn toàn tiêu biến.
Cổ Ma mở lòng bàn tay ra, trong lòng lại vẫn trống rỗng như cũ.
Man Di hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tuy lãnh địa thuộc về y song do phương pháp tu luyện khác biệt, tim hạch của y có ý thức riêng, trừ phi hoàn toàn dung nạp y không thể chia sẻ ký ức với nó.
Cơ thể Hồ Huyên nằm dưới nền đất, hai mắt nhắm nghiền chỉ như đang ngủ, toàn thân lại không còn chút sinh cơ nào.
Man Di run rẩy thử đưa tay lay hắn dậy: "Hồ Huyên...!Hồ Huyên..."
Cổ Ma siết chặt nắm tay: "Hắn chết rồi."
"Câm miệng!" Hai mắt Man Di đỏ ngầu, "Đồ vô dụng! Ngay cả hắn ngươi cũng không bảo vệ được!"
Y cúi người nhìn Hồ Huyên, tóc đen rũ xuống bên tai, giọng nói lại chuyển sang ngọt ngào nhẹ nhàng: "Ta nói đùa thôi, ta không định giết ngươi, cũng không đem ngươi làm mồi nhử Lương Ân đâu."
Chỉ là càng nói càng run, ngay cả bả vai cũng không kiềm chề nổi run lên bần bật.
"Ta...!ta chỉ ghen tỵ thôi."
Từ lần đầu tiên gặp mặt, ta đã ghen tỵ với tất cả những người có thể đứng bên cạnh ngươi.
Man Di không thể lý giải được vì sao.
Y chỉ biết