Thời điểm hiện tại không thích hợp lắm, nhưng kéo dài mãi cũng chẳng ổn, tôi đành kể Man Di nghe những gì Lương Ân nói cho mình về bản chất thế giới này.
Man Di im lặng hồi lâu mới lên tiếng: "Ta...!chuyện này ta thật sự không biết.
Huyên tin ta đi, ta không cố ý giam cầm ngươi..."
"Không sao, ta tin ngươi mà." Tôi nắm chặt tay y an ủi.
Kỳ thực điều này cũng nằm trong dự đoán của tôi.
Nếu Man Di thật sự nắm rõ đây chỉ là ảo cảnh bên trong lãnh địa của mình, không có lý nào còn ép bản thân phải trải qua những đau khổ tột cùng đó.
Y cũng giống như tôi, đều là những con rối trên sân khấu, khi vở kịch chưa hạ màn thì chưa thể thoát vai diễn được.
Tôi cho rằng Man Di trông có hơi mệt mỏi, hay chí ít đấy là theo sự quan sát của tôi.
Được một lúc sau, y mới rụt rè lên tiếng: "Vậy ở ngoài kia ta lần đầu gặp Huyên ở Cổ Thành?"
"Đúng vậy." Tôi gật đầu.
Man Di cười khổ: "Ta cứ nghĩ số phận mình đã thê thảm lắm rồi, hoá ra ta ở ngoài kia còn khốn khổ hơn.
Chí ít ta còn được Huyên yêu thương, y chẳng có ai cả."
Một câu này khiến tim tôi giật thót.
Lời Man Di nói không sai.
Người Man Di ở thế giới bên ngoài quả thật không có mối quan hệ sâu sắc gì với tôi, lại còn là hung thủ bắt cóc tôi vào lãnh địa của y.
Tôi không tài nào tưởng tượng được một Man Di lạnh lùng đối mặt mình, trong đôi mắt không chất chứa tình cảm, lấy cô đơn làm vỏ bọc bảo vệ bản thân.
"Nhưng nếu y thật sự là ta, y hẳn không có ý hại Huyên." Man Di mấp máy môi, "Ta biết lời này nghe không đáng giá, chỉ là ta tuyệt đối sẽ không làm tổn thương ngươi.
Con trùng trước kia ta cho ngươi ăn là mẫu trùng, ta đã tráo lại trước khi đưa vào người Huyên..."
Nhìn y lúng túng giải thích như vậy, lòng tôi như bơ tan chảy, mềm mại biết bao.
"Đồ ngốc." Tay tôi không nhịn được xoa đầu y, "Nếu ta không tin ngươi, ta đã chẳng mài sẵn kết giới chờ ngươi tìm đến."
Hai mắt Man Di thoáng sáng rỡ.
Chỉ là chưa được bao lâu y đột nhiên ôm chặt tôi, giọng nói lại hơi rầu rĩ: "Thôi Huyên đừng nói gì nữa.
Ngươi càng nói ta càng muốn hôn ngươi."
Hơi thở ấm nóng vẫn luôn phả nhẹ vào tai tôi.
Tôi có thể cảm nhận được nhịp đập không ngừng gia tăng bên dưới lớp áo kia, và cả cơ bắp căng cứng vì cố chịu đựng.
Tôi nhớ tới một trăm năm trước, nhớ tới cả những suy nghĩ tâm tư của mình khi sống cùng Man Di dưới phàm giới.
Từ xưa tới nay quan điểm của tôi vẫn không thay đổi.
Nếu tôi muốn ở bên cạnh chăm sóc Man Di cả đời, vậy thì là anh em hay người yêu mà chẳng được? Thẳng thắn nhìn nhận mà nói, chỉ cần thời gian ở bên cạnh nhau đủ lâu dài, chắc chắn tôi sẽ không đủ khả năng kiềm chế được bản thân mình, để y càng lúc càng bước tới gần hơn.
Trừ phi tôi có thể hoàn toàn cắt đứt quan hệ với y, phân chia ranh giới rạch ròi...!Đáng tiếc chuyện này một trăm năm trước tôi không làm được, bây giờ lại càng không.
"Lúc trước ta rời đi..." Tôi há miệng toan nói, đã bị tay Man Di đè lại.
"Ngươi không cần giải thích đâu." Lông mi của Man Di cạ vào má tôi, "Ta hiểu sự khó xử của ngươi, đều do ta quá lỗ mãng."
Không, ngươi không hiểu.
Tôi dùng sức cạy tay y ra, y cũng chấp nhận buông, giống như đã chuẩn bị sẵn tâm lý nghe lời từ chối.
Hai má tôi hơi ửng hồng, ấp úng đáp: "Năm đó ta rời đi đột ngột không phải vì chán ghét ngươi, mà là vì ta nhận ra rằng lời của ngươi nói có lý, cũng rất có khả năng xảy ra."
Man Di mở to mắt nhìn tôi, tựa hồ không tin được vào kết quả này, sự hoảng hốt trên gương mặt hiện rõ mồn một.
"Ta...! ta chỉ muốn bản thân bình tâm, suy nghĩ thật kỹ xem liệu có thể chấp nhận được việc đó không." Tôi rầu rĩ gạt tóc mình qua mang tai, "Không mang theo ngọc bội cũng vì không muốn bị ngươi làm ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ.
Vì nếu có ngươi, ta chẳng nghĩ ngợi được gì, sẽ không nhịn được đồng ý tất."
"Huyên..."
"Được rồi, như thế là đủ rồi." Lần này đến lượt tôi chặn miệng y lại, "Hôm nay đến đây thôi."
Dù nửa dưới gương mặt của Man Di hoàn toàn bị hai tay tôi che lại, đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm kia không che giấu nổi sự vui sướng.
Tôi hơi buông lỏng tay ra, y đã cầm tay tôi đặt lại lên mặt mình.
"Vừa mới than trời trách đất rằng số ta thật xui xẻo, bỗng