Biết được sự thật rằng nơi này chỉ là ảo cảnh bên trong lãnh địa, cõi lòng tôi nát tan vỡ vụn.
Dẫu cho đã chuẩn bị tâm lý thì tôi vẫn chẳng thể tiếp thu được việc một trăm năm qua của mình chẳng khác gì trò đùa.
Đứa bé đứng lên, nắm tay tôi kéo lại: "Lúc trước ngươi gọi ta là Cổ Ma."
"Lúc trước?" Tôi theo bản năng hồi đáp.
"Ừm, lần đầu chúng ta gặp nhau, khi đó ngươi vừa bị y ném vào nơi này." Nó trả lời, "Huyên chẳng những đặt tên cho ta, còn kể cho ta nghe về thế giới ngoài kia nữa."
Có lẽ do vẻ ngoài của nó quá vô hại, tôi không nhịn được ngồi xuống xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của Cổ Ma.
Nó trông hệt như Man Di lúc bé, gợi lên trong tôi biết bao kỷ niệm đẹp.
"Đợi đến khi việc dung nhập hoàn tất, khi đấy Huyên có thể rời đi rồi." Nó mỉm cười vui vẻ.
"Ngươi...!không sợ sao?"
Tôi không biết dung nhập có ý nghĩa thế nào, dẫu sao tôi chưa từng lên đến Nguyên Anh kỳ bao giờ.
Theo trí tưởng tượng của tôi thì việc này cũng tương đương biến mất, hoà vào một thể với tu sĩ.
Không còn nhận thức lẫn cơ thể của bản thân, thế thì có khác gì chết đi đâu.
Đôi mắt Cổ Ma lấp lánh nhìn tôi: "Tại sao phải sợ chứ? Chẳng phải ban đầu ta cũng được tách ra từ y đấy thôi?"
"Nhưng ngươi sẽ không còn nhận thức riêng của bản thân nữa." Tôi buột miệng nói ra suy nghĩ của mình.
Cổ Ma lắc đầu: "Đấy là cắn nuốt.
Còn dung nhập không giống thế.
Sau khi quá trình kết thúc, ta là y mà y cũng là ta, chẳng có ai mất đi gì cả.
Bát nước múc đi là thực thể riêng, nhưng nước đổ về lại trong giếng sẽ lại hoà làm một thể.
Chẳng qua việc hoà tan này diễn ra nhanh hay chậm thôi."
Bây giờ thì tôi lại có cảm giác mình còn ngốc hơn cả một đứa trẻ nữa.
Chính tôi tu hành trong đây cũng đã trăm năm, ấy vậy mà tu vi chẳng tới đâu, ngộ đạo cũng không bằng nguyên anh của Man Di.
Tôi khó hiểu nhìn nó: "Nhưng vì sao ngươi lại mang ta tới đây? Lại còn nói với ta những chuyện này nữa?"
"Đây vốn dĩ là bộ dáng thật của lãnh địa." Cổ Ma thì thầm, "Lẽ ra đợi quá trình dung nhập hoàn tất thì có thể mở cửa cho Huyên rời đi, nhưng mà lúc trước Huyên lại nói rằng ngươi muốn ở lại đây vĩnh viễn."
Tôi giật mình: "Ta từng nói thế sao?"
Mộng Kính bảo sau khi tôi bị Man Di ném vào lãnh địa thì cứ nửa tỉnh nửa mê, thành thử nó chẳng rõ lắm về những chuyện xảy ra sau đó.
"Ừ." Bé con quả quyết gật đầu, "Ngươi còn dặn ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai rời đi, bao gồm cả ngươi."
Lời căn dặn này có hơi kỳ quái.
Tôi đoán rằng tôi của lúc đó hẳn có lý do nào đó nên mới phải dặn Cổ Ma làm thế với mình.
Nhưng đấy đều là chuyện trước khi tôi mất trí nhớ, thành thật mà nói thì tôi không để tâm lắm.
Dù có tô vẽ kỹ càng cỡ nào, tôi vẫn luôn cảm giác đó là cuộc đời của một ai khác, không phải của mình.
Hay nói đúng hơn thì tôi không muốn gánh vác những nỗi đau và trách nhiệm mà "tôi" của quá khứ để lại.
"Huyên, ngươi muốn đi hay muốn ở?" Nó hỏi tôi.
"Ta vẫn có thể chọn à?" Tôi ngạc nhiên vô cùng.
Cổ Ma vui vẻ nắm tay tôi lắc lư qua lại: "Nếu là Huyên đương nhiên có thể.
Ngươi muốn đi, ta sẽ thả ngươi đi.
Ngươi muốn ở lại, ta sẽ biến lãnh địa này thành bộ dáng ngươi mong muốn."
Đổi thành người khác hẳn rất dễ để đưa ra lựa chọn.
Không có tu sĩ nào thích bị giam cầm bên trong lãnh địa của một ma tu cả, cho dù những lời hứa hẹn có hoa mỹ đến đâu thì đều không đáng tin.
Huống hồ bản tính con người ham mê tự do, sao có thể để bản thân bị giam cầm bên trong lồng son được.
Nhưng tôi lại bối rối trước lời đề nghị này, không biết phải quyết định ra sao.
Tôi sợ hãi phải đối diện với một thực tại hoàn toàn khác biệt và xa lạ ngoài kia.
Cuộc đời của Hồ Huyên ở thế giới thực nghe kể thôi cũng đã thấy bi thảm, mà bản năng con người luôn tránh nặng tìm nhẹ.
Cho dù tất cả những đau khổ kia đều đã thuộc về quá khứ thì tôi cũng không muốn mang trên lưng một cái quá khứ mệt mỏi như vậy.
Cuộc đời của tôi hiện tại đang viên mãn biết bao, có sư phụ thương yêu, tìm lại được Man Di mà tôi yêu quý, còn có thể tập trung nghiên cứu trận pháp không cần phải nghĩ ngợi quá nhiều.
Đương nhiên tôi sẽ...
"Không...!không được!" Mộng Kính bất ngờ la to, "Hồ Huyên, ngươi không thể ở lại đây!"
Chân mày tôi nhíu lại: "Tại sao?"
"Lúc trước ngươi uống thuốc độc tự tử, cơ thể hiện tại của ngươi đã sớm chết rồi, còn có thể duy trì được là nhờ vào sức mạnh bên trong lãnh địa thôi.
Nhưng sớm muộn gì nó cũng sẽ phân rã hoàn toàn." Mộng Kính lúng túng giải thích, "Ta sống ký sinh trên người ngươi, cơ thể ngươi biến mất thì ta cũng không còn vật chủ nào nữa, sẽ kẹt lại bên trong lãnh địa, có thể còn bị y ăn mất linh trí nữa."
"Man Di sẽ không làm vậy đâu." Phản xạ đầu tiên của tôi vẫn là bao che cho người của mình.
"Y