Mấy ngày sau đó không biết Man Di đi đâu lại ít đến gặp tôi hơn hẳn.
Tôi bần thần tự hỏi liệu có phải mình cư xử quá đáng khiến cho y cảm thấy khó chịu hay không.
Bởi vì nhìn từ góc độ nào thì trông tôi cũng giống kẻ vô cớ gây sự cả.
Sợ y phiền lòng, tôi định bụng ngày mai sẽ tìm y nói chuyện, đồng thời an ủi y rằng mình không sao.
Nhưng sáng tôi vừa thức, bên giường đã có người ngồi chờ sẵn.
"Man Di?" Tôi đưa tay sờ soạ.ng, nắm được bàn tay đầy vết chai.
Tay của Man Di cũng có rất nhiều vết chai.
Nhưng cho dù là chai tay thì vẫn sẽ nằm ở những chỗ khác nhau, lớn nhỏ khác nhau.
Vừa chạm vào tôi liền biết đây không phải tay y.
Hơn nữa tôi còn quen biết với chủ nhân của bàn tay này, bởi vì tôi từng nắm lấy nó vô số lần rồi.
"Lương Ân?"
Hắn ừ khẽ một tiếng đáp lời tôi.
Tôi ngồi dậy, xoa tóc mình: "Sao ngươi lại ở đây? Man Di có biết..."
"Là y mang ta tới đây, Huyên đừng lo." Lương Ân thấy tôi cuống quýt như vậy liền vội giải thích.
Tôi hơi ngờ vực với đáp án này: "Y thật sự mang ngươi tới đây?"
Man Di ghét Lương Ân như vậy, nếu không vì tôi ngăn cản không biết đã giết hắn bao nhiêu lần, sao lại có thể chủ động cho phép hắn tiếp cận tôi?
Lương Ân thở dài: "Nơi này là lãnh địa của y, hiện tại y đã dung nhập với tim hạch gần như đầy đủ, quyền khống chế lớn hơn rất nhiều.
Không có y cho phép, ta làm sao lại gần ngươi được?"
Lời này có lý nên tôi cũng thôi không dò xét nữa.
Huống hồ Lương Ân xuất hiện láu như vậy mà Man Di vẫn im hơi lặng tiếng, xem chừng đã ngầm đồng ý cho hắn gặp tôi.
"Y bảo rằng lòng ngươi sầu muộn, nhưng y không biết phải làm thế nào để giải khúc mắc trong ngươi nên đành tìm ta nhờ giúp đỡ." Lương Ân nói, "Dẫu sao thì thời gian ta ở bên ngươi vẫn lâu hơn."
"Ta không sao cả, chẳng qua nghĩ ngợi lung tung thôi." Tôi không muốn thừa nhận nên tìm cách chuyển chủ đề này đi, "Ngươi không cần bận tâm, đợi lãnh địa mở cửa mang Mộng Kính đi là được."
Nói rồi tôi rút tay mình ra, ngụ ý dứt khoát không muốn cho hắn thêm bất kỳ ảo tưởng không cần thiết nào.
Lương Ân không kéo lại, nhưng tay hắn đặt rất sát bên cạnh tôi, da thịt gần như chạm vào nhau.
Giọng hắn vẫn điềm đạm như mọi khi, ấy vậy mà tôi lại nghe ra được chút vương vấn buồn bã trong đó: "Lúc trước là Mộ Quang Dao, hiện tại là Man Di, liệu trong tim Huyên có chút chỗ trống nào cho ta không?"
Tôi im lặng không muốn đáp.
Đôi khi không nói gì lại là câu trả lời tốt nhất.
Nói nhiều chỉ tổ mang thẻm những hy vọng hão huyền, chuyện quá khứ không quan trọng bằng tương lai.
"Bởi vì ta là thiên tài kiếm tu được mọi người ngưỡng mộ, cuộc đời suôn sẻ hạnh phúc, còn mang huyết mạch Cổ Thần quý hiếm, cho nên ngươi tự quyết định rằng tình yêu ta dành cho ngươi là không cần thiết." Hắn nhàn nhạt tiếp tục, "Rốt cuộc đấy là yêu hay thương hại?"
Trái tim tôi đau đớn như vừa bị ai dùng dao xắt thành từng mảnh nhỏ.
Có lẽ tôi đã quen với một Lương Ân luôn dịu dàng, nay lại bị hắn nói thẳng không thương tiếc nên mới nảy sinh cảm giác khổ sở.
Việc đấy có liên quan gì tới Lương Ân? Hắn không đứng ở vị trí của tôi, hắn không phải tôi, thì hắn có quyền gì phán xét tôi?
Nếu chỉ có một Lương Ân, không có Man Di, tôi nhất định sẽ kết duyên cùng hắn.
Trái tim tôi đâu phải sắt đá, mà có là đá thì với sự dịu dàng như nước của Lương Ân sớm muộn gì cũng bị bào mòn hết gai góc.
Nhưng tôi có Man Di, lòng tôi yêu Man Di nhiều như tôi yêu Lương Ân vậy.
Bản thân tôi biết đấy là sai trái, ích kỷ, nên tôi phải chọn một.
Xét khía cạnh tình cảm tôi thích hai người nhiều như nhau, thế thì yếu tố quyết định còn lại phụ thuộc vào việc ai cần đến tôi hơn chẳng lẽ không hợp tình hợp lý sao?
"Ngay cả khi ta là Mộ Quang Dao chuyển thế, ngươi vẫn không thể chấp nhận cho phép ta yêu ngươi sao?" Nói đến đây giọng hắn đã hơi run lên, không biết vì phẫn nộ hay oán hờn nữa.
Tôi còn chưa kịp trả lời, bên tai vang lên tiếng gió, rồi lại có tiếng huỳnh huỵch đánh nhau.
Giọng Man Di vừa to vừa tức tối: "Mẹ nó! Ta nhờ ngươi vào đây để dỗ Huyên chứ không phải để ngươi cắm sừng ta!"
"Lòng không có gì khuất tất thì sao phải chột dạ?" Lương Ân đáp lại bằng tiếng cười mỉa, "Chính ngươi cũng tự biết bản thân đang bấu víu vào sự thương hại của hắn, dùng đạo đức tạo áp lực ép hắn ở bên ngươi!"
"Thế ngươi mang chuyện Mộ Quang Dao ra nói thì có