Cái mông tôi vừa cảm nhận được nệm ghế mềm mại bên dưới, bên tai đã vang lên tiếng đánh nhau loảng xoảng.
"Không xong rồi cậu chủ ơi! Mợ hai và mợ ba đang đánh nhau!"
Tên người hầu mặt mũi mờ mịt chạy vào thông báo, mí mắt tôi đã bắt đầu giật giật.
Mợ hai? Mợ ba?
Tôi đứng dậy, nói với gã: "Mang ta ra chỗ họ."
Cùng lúc đó Mộng Kính cũng kịp thời nhét vào đầu tôi tình huống hiện tại.
Cậu chủ nhà họ Hồ đến tuổi trưởng thành được gia đình kết mối lương duyên cùng "cô vợ" Mộ Quang Dao, hai người tình cảm tốt đẹp ấm êm vô cùng.
Nào ngờ mợ cả bất hạnh mất sớm vì bạo bệnh, để lại cậu chủ nhỏ (là tôi) cô đơn bóng chiếc một mình.
Người trong nhà thương cậu chủ tráng niên mất vợ, bèn hỏi cưới "con gái nuôi" Lương Ân qua đây.
Hắn từ bé đã được nhà họ Mộ nhận nuôi, tuy dung mạo không giống nhưng khí chất đều được bồi dưỡng tỉ mỉ như Mộ Quang Dao, mọi người cảm thấy người "vợ" mới này sẽ giúp tôi giải khuây.
Nào ngờ không lâu sau đó tôi ra ngoài đi chơi bất ngờ gặp được Man Di có gương mặt giống hệt người vợ cả đoản mệnh của mình, lòng ngứa ngáy không chịu được ép người ta về làm vợ lẽ cho mình.
Man Di mồ côi cha mẹ lại không có quyền thế, bị cậu chủ nhỏ mang về nhà cũng chẳng dám hó hé chống đối.
Trong nhà thiếu vợ cả quả nhiên sẽ khiến vợ lẽ không cam lòng, Lương Ân và Man Di không ai ưa ai, nhiều lần móc mỉa hãm hại lẫn nhau.
Ai ngờ lần này lại quậy tới mức cầm kiếm đánh không thương tiếc, cứ như gặp phải kẻ thù không đội trời chung.
Tôi rất có ý kiến, cực kỳ có ý kiến về giấc mơ này.
Có điều hiện tại không phải lúc, mà Mộng Kính dường như cũng nhận ra mình làm sai nên trốn mất biệt.
Mắt thấy bọn họ từ xa xa, tôi chẳng rảnh hỏi tội nó ngay.
Tôi sấn tới, lớn giọng quát: "Dừng lại!"
Ở trong mộng Lương Ân và Man Di chỉ là người bình thường, dù võ nghệ cao cường tới đâu cũng chẳng gây tổn hại kinh khủng như lúc thi triển thuật pháp được.
Thấy tôi bước vào phạm vi đánh nhau, bọn họ đều đồng thời buông vũ khí xuống.
Man Di chạy tới nắm tay áo tôi kéo nhẹ, gương mặt xinh đẹp lúc này đã lấm lem cát bụi: "Huyên ơi, là hắn khiêu khích ta trước."
Lương Ân lạnh lùng khinh thường bộ dáng khép nép lấy lòng của y, đứng im tại chỗ.
Tôi đâu có ngốc đến mức nghe không hiểu.
"Khiêu khích" chứ không phải "ra tay", có nghĩa y mới là người bắt đầu đánh.
Man Di thấy dùng mỹ nam kế không lay chuyển được tôi, lại bắt đầu giả bộ ấm ức: "Lần này ta bị oan thật mà..."
"Mấy hôm nay cậu bị bệnh, mợ ba không khéo chăm sóc nên đành nhờ ta hỗ trợ.
Chẳng hiểu sao y lại đột nhiên cho rằng ta xúi cậu đuổi y đi, nên cầm kiếm tới đánh ta." Lương Ân cắt ngang, tóm tắt mọi chuyện.
Ánh mắt của tôi đảo về phía Man Di.
Y hơi chột dạ láo liên một chốc, nhỏ giọng đáp: "Hắn vào chăm sóc cậu chưa được bao lâu thì câu đầu đã kể lể mình được cưới gả trước ở với cậu lâu ra sao, câu sau thì đem mợ cả ra làm bình phong, ỷ vào việc bản thân là em của mợ cả để cậu thấy tội lỗi với hắn.
Đã thế còn khinh thường ta phận thiếp thất, dầu gì ta cũng là người được cậu Huyên cưới gả đàng hoàng chứ có phải không danh không phận đâu."
Vốn ban đầu chỉ cạnh khoé một tí, nào ngờ mắng chửi một hồi hai bên liền nóng mặt, sau đó không nhịn được lao vào đánh nhau, thậm chí cả vũ khí cũng lấy ra.
Tôi sau khi nghe xong đầu đuôi: "..."
Khoan bàn tới việc cả "mợ hai" và "mợ ba" đều cao hơn tôi cả cái đầu, không ai cảm thấy có vấn đề gì khi "vợ" của tôi đều là nam sao?!
"Mơ thôi, mơ thôi." Mộng Kính ló ra an ủi đôi chút.
"Nếu bọn họ mà có bầu..." Tôi nghiến răng đe doạ.
Nó lắc đầu như trống bỏi: "Đương nhiên không rồi! Ta vẫn còn muốn sống, sao dám làm chuyện như vậy!"
Kể ra cũng đúng, nếu nó thật sự dám để thiết lập Lương Ân và Man Di mang thai được, e rằng sau khi tỉnh dậy sẽ bị hai người bọn họ thay phiên bổ ra.
"Bọn họ đã ngừng đánh nhau rồi, có thể rời khỏi đây chưa?"
"Chưa được đâu, họ chỉ mới tạm hoãn vì ngươi thôi.
Thời gian trong mơ không giống ngoài đời, hiện tại trôi qua chưa tới một sát na nữa." Mộng Kính ấp úng, "Tốt nhất ngươi nên...!an ủi vuốt v.e cả hai thêm chốc lát, tối thiểu để hai người có thể bình tâm lại.
Hơn nữa đây cũng là cơ hội tốt, trong này bọn họ không mạnh kinh dị như vậy, ngươi có thể giúp họ giải quyết mâu thuẫn, một nhà ba người nắm tay nhau quay trở về."
Tôi nhìn