Trên đời này không có ai hoàn hảo, trừ Hồ Huyên.
Chí ít thì trong mắt kẻ si tình Mộ Quang Dao, Hồ Huyên là tồn tại độc nhất vô nhị, là ánh sáng ấm áp nhất cuộc đời y.
Năm đó Mộ Quang Dao vất vả leo ba ngàn bậc thang, kết quả lại trắc ra được phế linh căn, tuy rằng vẫn có thể tu luyện nhưng cả đời này đã định trước không có thành tựu gì.
Y mặc kệ những lời đàm tiếu chế giễu của người khác, cam chịu chấp nhận làm một đệ tử ngoại môn nhỏ bé, cố gắng học tập.
Dẫu cho nhìn thấy những người xung quanh tiến bộ vượt bậc, bản thân y cũng chưa từng nản lòng thoái chí.
Đối với Mộ Quang Dao khi ấy, tu tiên là toàn bộ mục tiêu của y.
Y không rõ vì sao mình lại phấn đấu đến thế, nhưng y biết trong lòng mình chỉ có cầu tiên vấn đạo.
Tiền tài, nữ sắc, quyền lực, sự kính trọng ngưỡng mộ, hết thảy đều không khiến y đoái hoài.
Cho đến khi y gặp Hồ Huyên.
Người khác nói rằng bởi vì Hồ Huyên giúp đỡ y trong lúc khốn cùng nên y mới nảy sinh tình cảm.
Ngay cả Hồ Huyên cũng nghĩ thế dẫu không nói ra.
Mộ Quang Dao không phủ nhận, nhưng y biết rõ hơn ai hết từ khoảnh khắc đầu tiên trông thấy Hồ Huyên, trái tim y đã không ngừng run lên kích động.
Xưa giờ y chưa từng quan tâm tới dáng vẻ của mình, càng không quan tâm chuyện mình bị người khác khinh nhục.
Thế mà khi trông thấy một Hồ Huyên quần áo chỉnh tề sạch sẽ, lòng Mộ Quang Dao xuất hiện sự xấu hổ với dáng vẻ chật vật hiện tại.
Y biết bộ dáng mình lúc này hẳn trông rất xấu xí, lại thảm hại, cho dù Hồ Huyên giúp y đánh đuổi những đệ tử xấu xa kia âu cũng chỉ đến từ lòng thương cảm.
Mộ Quang Dao cho dù có bị cả thế gian căm ghét cũng chẳng quan tâm, song y lại không chịu được nếu Hồ Huyên cũng ghét mình như họ.
Y muốn có nụ cười của cậu, muốn có trái tim và ánh mắt của Hồ Huyên, khiến cậu trở thành người hạnh phúc nhất trần đời.
Nói gì thì nói, y cũng tự mình hiểu lấy mình.
Hồ Huyên là đệ tử chân truyền của Lãn Nhàn chân nhân bên Huyền phong, tuy tu vi không tính như thiên tài nhưng vẫn hơn xa phế vật y đây, bề ngoài lại xinh đẹp tuyệt trần.
Người như cậu chỉ xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất, mà Mộ Quang Dao lúc bấy giờ hiển nhiên không thuộc về nhóm này.
Được Hồ Huyên yêu thích là chuyện Mộ Quang Dao nằm mơ cũng không dám ảo tưởng.
Cho dù cậu thường xuyên bộc lộ rõ tình cảm của mình, cũng chưa từng ỡm ờ giấu diếm với người ngoài, song Mộ Quang Dao không dám nhận lấy tình cảm này.
Y thà rằng cậu chỉ đang buồn chán muốn tìm một món đồ mua vui còn hơn để cậu phải thật sự lao tâm khổ tứ vì loại phế vật vô dụng như y.
Nhưng bảo y đẩy cậu ra thì khó quá.
Người sống trong rét buốt giá lạnh, hiếm hoi lắm mới đón được ánh mặt trời, sao nỡ từ bỏ được cảm xúc ấm áp dễ chịu này.
Mộ Quang Dao biết mình không thể từ bỏ Hồ Huyên.
Vì thế khi Hồ Huyên nói muốn kết thành đạo lữ với y, Mộ Quang Dao suýt nữa đã ngất vì sốc.
Lý trí nói với Mộ Quang Dao y của bây giờ vẫn chưa đủ khả năng để cho cậu một cuộc sống tốt đẹp, nhưng con tim lại chẳng thể từ chối một lời đề nghị mê người như vậy.
Bản thân Mộ Quang Dao không bao giờ dám nảy sinh loại ý tưởng này, càng đừng nói là tự mình hỏi cưới cậu.
Chỉ cần Hồ Huyên vẫn hạnh phúc vô tư đủ khiến y vui rồi.
Có điều nếu Hồ Huyên là người đề nghị kết hôn, Mộ Quang Dao làm sao từ chối nổi đây?
Cả đời này y không thể từ chối cậu bất kỳ điều gì, càng không thể từ chối một cơ hội mê người đến vậy.
Mộ Quang Dao biết mình tham lam si tâm vọng tưởng, song y chấp nhận đánh đổi hết thảy vì một Hồ Huyên.
Y nâng niu trân quý cậu như món châu báu vô giá, một lòng nuôi dưỡng để Hồ Huyên có thể vĩnh viễn sống trong nhung lụa, không cần quan tâm những chuyện vụn vặt xấu xí.
Nhưng y nào ngờ được Hồ Huyên vì y lại rơi vào thảm cảnh.
Lúc hay tin Hồ Huyên bị lửa Phượng Hoàng thiêu đốt đến độ hấp hối, Mộ Quang Dao mặt cắt không còn hột máu, chẳng màng tới nhiệm vụ lao như bay về Thanh Sơn phái.
Không cần ai nói thì y cũng tự đoán ra được Hồ Huyên tìm Phượng Hoàng để làm gì.
Việc Phượng Hoàng tái thế đương nhiên khiến không ít tu sĩ rục rịch vọng tưởng muốn chiếm lấy làm của riêng, một thần thú với sức mạnh toàn năng như thế thì toàn thân đều là báu vật cả.
Ngay cả Mộ Quang Dao cũng hơi rung động, song đến phút cuối vẫn nhìn nhận rõ thực lực bản thân lựa chọn từ bỏ.
Nhưng Hồ Huyên không giống thế.
Cậu không có khát vọng với việc tu tiên, chỉ một lòng đắm chìm trong trận pháp.
Người như Hồ Huyên hẳn không bao giờ quan tâm đến Phượng Hoàng...!
Đáng tiếc Mộ Quang Dao đã đánh giá thấp sự chú ý mà cậu dành cho mình.
Và giờ đây y phải trả giá bằng việc