Sau khi bị đoạt xá, Mộ Quang Dao không tan biến, cũng không vào luân hồi, trái lại bị giam cầm bên trong một không gian tối đen như mực.
Nhưng mỗi khi kẻ đoạt xá hành hạ Hồ Huyên, gã luôn ép buộc Mộ Quang Dao phải tận mắt chứng kiến tất cả.
Y không thể lên tiếng, không thể cử động, chỉ có thể nhìn một kẻ khác dùng cơ thể của mình để nói ra những lời khốn nạn, làm ra hành vi mất nhân tính đến cùng cực.
Dẫu cho biết rõ kẻ đoạt xá nắm quyền điều khiển cơ thể, nhưng Mộ Quang Dao đôi lúc không thể phân biệt được rốt cuộc ai là người đang hành hạ Hồ Huyên.
Một Hồ Huyên thích sự sạch sẽ, luôn xinh đẹp chỉn chu lại bị gã giày vò đến không còn hình người.
Mộ Quang Dao căm hận gã một thì càng căm hận chính mình mười.
Bởi lẽ, nếu y không tồn tại, nếu y không si tâm vọng tưởng muốn giữ tia nắng làm của riêng, Huyên của y đã chẳng rơi vào thảm cảnh này.
Những mưu mô chước quỷ của gã cũng rất đa dạng.
Có loại khổ hình dành riêng cho thể xác, nhưng cũng có những phương thức hành hạ đánh vào nội tâm.
Đổi thành bất kỳ người nào khác hẳn đều đã phát điên hoặc bỏ cuộc.
Hồ Huyên không điên, cũng không từ bỏ.
Cậu lẳng lặng đón nhận lấy chúng một cách hờ hững, càng lúc càng trơ lì như tảng đá.
Đôi lúc Mộ Quang Dao có thể cảm nhận được, người thật sự sợ hãi là kẻ đoạt xá.
Gã càng sợ thì càng cố gắng điên cuồng để trấn áp cậu, song lần nào cũng đều thất bại cả.
"Không ai muốn gặp lại ngươi!"
"Sư phụ, sư huynh đệ và cả Mộ Quang Dao, bọn họ không muốn gặp lại ngươi!"
"Ngươi không ghê tởm chính mình sao?"
"Phế vật vô dụng!"
Hồ Huyên chỉ nhìn gã bằng ánh mắt hững hờ: "Thì thế nào?"
Sự bất cần ấy khiến kẻ đoạt xá càng thêm phẫn nộ.
Rõ ràng gã là người chiến thắng, là đứa con của số mệnh, cớ sao lại không thể khiến một tu sĩ nhỏ bé khuất phục!
Gã có thể ép Hồ Huyên giao ra máu thịt của mình.
Gã có thể khiến cậu khom lưng quỳ gối để cầu xin.
Gã dường như có thể làm tất cả những gì mình muốn với Hồ Huyên, nhưng cũng đồng thời không thể khiến cậu thật sự thần phục khoan nhượng với gã.
Cho nên gã sợ hãi.
Vốn dĩ gã chỉ là một tên thất bại gặp thời nhờ hệ thống, bản năng sẽ khiến gã luôn sợ hãi những người mà gã biết mình không thể vượt qua được.
"Chỉ cần ngươi từ bỏ y, giải khế đạo lữ, ta sẽ thề với Thiên Đạo không bao giờ đụng đến một cọng tóc của ngươi!" Kẻ đoạt xá nghiến răng nghiến lợi, "Ta có thể giúp ngươi trở về trạng thái tốt nhất, ngươi muốn tu sĩ đẹp trai tài giỏi thế nào cũng được cả! Coi như mặc kệ Mộ Quang Dao kia, cả hai chúng ta nước sông không phạm nước giếng nữa!"
Đây đã là kết cục tốt nhất.
Mộ Quang Dao không quan tâm chính mình về sau sẽ ra sao, y chỉ mong Hồ Huyên chấp nhận điều kiện này rời đi thật xa, chấm dứt quãng thời gian đau khổ hành hạ không hồi kết.
"Ta không tin ngươi." Hồ Huyên lạnh nhạt đáp, "Mà dù ngươi có nói thật đi chăng nữa ta cũng không chấp nhận."
"Mộ Quang Dao là đạo lữ của ta, đã được thiên đạo chứng nhận.
Y sống thì ta sống, y chết thì ta chết, nếu ta vì chính mình từ bỏ y thì ngay từ ban đầu còn ký khế đạo lữ làm gì?"
Kẻ đoạt xá tức giận, nhưng phần nhiều là bất lực.
Dù cho gã có thay đổi đủ loại tra tấn đi chăng nữa thì cũng chỉ trút giận là chính, hoàn toàn không dao động nổi tư tưởng của Hồ Huyên.
Dần dà gã đâm nghiện, xem việc hành hạ cậu là thú vui của mình, ngay cả nhiệm vụ chính cũng dần xao nhãng.
Lắm lúc hệ thống phải nhắc nhở gã mới tạm dừng