"Tối qua cả người Thịnh Vọng ướt rượt mồ hôi, đuôi mắt ửng hồng, tới lúc phải vùi hết tiếng rên rỉ vào gối đầu mới ý thức được rằng, anh cậu đúng là người từng học chuyên ngành cơ thể người lâm sàng."
Biên tập: Chuối
Trương Triêu đến công ty vào thời gian làm việc bình thường và phát hiện anh bạn tham công tiếc việc thế mà không có ở đây, đi hỏi mới biết là xin nghỉ, gã lo lắng quá bèn vội vàng gửi tin nhắn hỏi thăm. Kết quả đợi gần một tiếng đồng hồ mới nhận được hồi âm.
[Tôi không cần cái tay này nữa: Ban nãy lại ngủ quên mất, vừa mới thấy]
Trương Triêu ngờ vực, kẻ tham công tiếc việc không chỉ hiếm khi xin nghỉ, mà còn rất ít khi ngủ quên vào giờ này, thêm cái chữ "lại" ấy làm gã lo lắng hơn.
[Trương Triêu: Cậu không sao chứ?]
[Tôi không cần cái tay này nữa: Không sao, hơi khó chịu tí thôi]
[Trương Triêu: Ò, tôi thấy cậu xin nghỉ phép, nếu khó chịu thì sao không xin nghỉ ốm?]
[Tôi không cần cái tay này nữa: Lười đi bệnh viện]
[Trương Triêu: Đùa à mà không đi bệnh viện]
[Trương Triêu: Cậu đừng có chủ quan]
[Tôi không cần cái tay này nữa:?]
Quả tình Trương Triêu nói vậy là có nguyên do. Mấy lần trước bị sốt cao mà Thịnh Vọng cũng chẳng xin nghỉ, nhưng rất tự giác uống thuốc, còn vờ vịt soi mói nhãn hiệu, soi mói thành phần, soi mói tác dụng phụ, lần nào trông thấy Trương Triêu cũng tăng xông, khuyên nhủ hết nước hết cái rằng là "Cậu về ngủ một giấc, bớt uống vài cốc nước đá đi còn có tác dụng hơn thuốc ấy chứ", tiếc rằng người ta không chịu nghe lời.
Ấy thế mà lần này chả cần hắn khuyên đã ngoan ngoãn xin nghỉ, chắc phải khó chịu lắm nhỉ?
Trương Triêu tự tưởng tượng ra hết thảy, càng nghĩ càng lo, chợt thấy người ta gửi ảnh chụp nhiệt kế.
[Tôi không cần cái tay này nữa: Nhìn thấy chưa, nhiệt độ cơ thể bình thường, không có chuyện gì to tát thật mà]
[Trương Triêu: Thế cậu khó chịu ở đâu?]
[Tôi không cần cái tay này nữa:...]
[Tôi không cần cái tay này nữa: Chân bị đau]
Trương Triêu đang định gửi tiếp gì đó, bỗng thấy người nào đó gửi liền tù tì 3 cái meme cúi chào, rồi hỏi gã: Hôm nay anh không bận gì à?
Gã toan bảo "Hôm nay anh chả bận gì thật", kết quả vừa dứt lời thì gặp báo ứng - bị 2 email và một cuộc điện thoại bắt đi mất, chẳng thể phân thân để hóng hớt tiếp.
Thịnh Vọng nhìn chằm chặp màn hình, xác định Trương Triêu không ho he gì nữa, bấy giờ mới vứt điện thoại bò dậy, đi tắm lần thứ 3 từ tối qua đến giờ.
Cậu mặc quần thể thao màu đen rộng rãi, đương lau tóc bước tới tủ tìm áo phông sạch thì nghe thấy cửa lạch cạch, ấy thế mà Giang Thiêm đã về rồi.
Thịnh Vọng đưa mắt nhìn cửa phòng, tiện tay vắt khăn mặt sang bên cạnh, chọn một chiếc áo phông xám. Cậu vừa chui đầu qua cổ áo thì Giang Thiêm bước tới, đặt tay lên eo cậu.
Thịnh Vọng mới mặc được nửa chừng, vòng eo trần trụi bị sờ vào bỗng căng lên theo bản năng. Cậu vội vàng kéo áo xuống, túm tay Giang Thiêm nói: "Không làm nữa không làm nữa, em không muốn xin nghỉ hẳn hai ngày đâu."
Giang Thiêm: "...Anh chỉ muốn hỏi em có khó chịu không thôi mà."
Thịnh Vọng lặng lẽ quay đầu nhìn hắn và nói: "Có khó chịu thì cũng chả phải chỗ đó."
Ánh mắt Giang Thiêm nhìn xuống, toan đổi chỗ. Thịnh Vọng lập tức giữ chặt hắn lại: "Thôi thôi, không khó chịu tí nào, anh đừng nhúc nhích."
Giang Thiêm vừa mở miệng, Thịnh Vọng nói tiếp: "Anh à."
Người nào đó gọi thế rồi thì Giang Thiêm cũng bó tay. Hắn không định làm gì thật mà, oan đến mức mặt mũi hầm hừ. Nhưng Thịnh Vọng cứ nói liên miên, chặn họng không cho hắn phát biểu, chẳng rõ có phải cố tình hay không nữa. Cuối cùng đành chặn miệng người nào đó cho xong việc.
Hôn hít một lúc, Thịnh Vọng cảm nhận được cơn hờn giận của hắn, cầm lòng không đậu phì cười.
Giang Thiêm tách môi ra, hỏi: "Khó chịu thật à?"
Thực ra không đến nỗi khó chịu, chẳng là nghiện còn ngại thôi. Tối qua cả người Thịnh Vọng ướt rượt mồ hôi, đuôi mắt ửng hồng, tới lúc phải vùi hết tiếng rên rỉ vào gối đầu mới ý thức được rằng, anh cậu đúng là người từng học chuyên ngành cơ thể người lâm sàng.
Dù bắt đầu không được thoải mái cho lắm, nhưng càng về sau tâm sinh lý càng sung sướng. Nếu không thì cậu cũng chẳng đến mức cầm lòng không đặng sờ sờ soạng soạng trong lúc tắm.
"Vẫn ổn." Cậu chủ nhỏ kiên cường gìn giữ thể diện: "Không cho anh lộn xộn là vì ý chí của em khá yếu mềm."
"Là sao?" Giang Thiêm nhướng mày, cúi đầu hỏi: "Giải thích cho anh với, chả hiểu gì cả."
Thịnh Vọng nhủ bụng có ngu mới tin anh lần hai.
Cậu xoay người Giang Thiêm lại, khoác vai lôi hắn vào bếp và nói: "Em sắp chết đói đến nơi rồi tiến sĩ Giang ơi, nấu cơm đi, em giúp anh."
Tiến sĩ Giang chẳng hề giỏi chuyện bếp núc bị cậu bá cổ, tự dưng quên mất trình độ của mình, hỏi: "Muốn ăn gì?"
"Được gọi món cơ á?" Thịnh Vọng ngẫm nghĩ rồi bảo: "Thế em muốn ăn sườn xào chua ngọt, ếch kho nồi đá, bò phi lê sốt tiêu đen, đầu cá kho ớt, đậu phụ sốt thịt cua."
Giang Thiêm: "..."
Thịnh Vọng đứng ngả đứng nghiêng, một tay đút trong túi quần, một tay ôm cổ hắn lắc lư: "Tỉnh đê, em chọn xong rồi."
Nét mặt Giang Thiêm cực kì rối rắm: "Tỉnh rồi."
"Sao anh im lặng thế hửm?" Thịnh Vọng cố nhịn cười.
Giang Thiêm liếc mắt nhìn cậu: "Anh dám nấu thì em có dám ăn không?"
Thịnh Vọng hỏi: "Cho em tiền đi bệnh viện nhá?"
Giang Thiêm: "Anh tạm được gọi là từng học Y."
Thịnh Vọng: "Tạm biệt."
Buổi chiều Giang Thiêm mới phải đến phòng thí nghiệm. Hắn nhìn đồng hồ và hỏi Thịnh Vọng: "Muốn ăn những món đó thật không? Hay ra ngoài ăn nhé?"
Cậu chủ nhỏ thừ mặt: "Nếu anh tìm được nhà hàng nào vừa đứng vừa ăn được thì em ra ngoài với anh."
"..."
Tiến sĩ Giang im lặng hối lỗi vài giây. Thịnh Vọng chạy tới mở tủ lạnh.
"Em nói thế thôi, chứ ăn mấy món đó thật thì không táo bón mới lạ." Thịnh Vọng chả muốn xin nghỉ tiếp đâu, cậu vịn cửa tủ lạnh chọn chọn lựa lựa bên trong, sau đó cầm một cái túi lên hỏi: "Em muốn ăn mì Ý, làm món này nhé?"
Mì Ý thì Giang Thiêm biết làm thật.
Hắn không những biết làm mà còn ngon hơn nhà hàng bình thường. Bởi hắn biết nguyên liệu nào Thịnh Vọng thích và ghét. Món ăn được điều chỉnh cho phù hợp với Thịnh Vọng nhất.
Để chiều theo "yêu cầu" của cậu chủ nhỏ, ngay cả đĩa Giang Thiêm cũng chả bày ra, hai người cầm dĩa đứng cạnh nồi vừa trò chuyện vừa chia nhau ăn.
Kết quả mới ăn được vài miếng, con trai mèo hếch mũi hí hửng chạy đến. Từ sáng sớm nó đã rúc vào xó xỉnh nào đó, trong lúc chờ cơm rảnh rỗi Thịnh Vọng muốn lôi nó ra chơi một lát mà không tìm thấy. Giờ thì không mời mà tới.