Cô vén lọn tóc buông xõa bên tai, hít sâu và nói: "Bỏ đi."
Biên tập: Chuối
Có lẽ giữa người với người thật sự tồn tại duyên phận, thiện duyên và cả nghiệt duyên.
Dạo xưa lúc mấy người Giang Thiêm đang ở Giang Tô, hai người Quý Hoàn Vũ cũng ở Giang Tô, vì Đỗ Thừa muốn về quê hương, muốn lá rụng về cội.
Giờ mấy người Giang Thiêm ở Bắc Kinh, đúng lúc Quý Hoàn Vũ cũng đến Bắc Kinh, vì chú ta không có suy nghĩ giống Đỗ Thừa, chú ta là trẻ mồ côi, quê hương chẳng phải điều gì quan trọng với chú ta, chú ta muốn vào bệnh viện tốt, điều kiện tốt, thể diện vẻ vang hơn.
Trước khi đến bệnh viện Giang Âu không báo với ai hết.
Cô chưa bao giờ quên cái đêm rối ren cách đây rất lâu, hôm ấy ở bệnh viện tất cả mọi người đều bị đẩy sang ngã rẽ khác cuộc đời, bẵng đi đã 5-6 năm. Mối quan hệ giữa những người này như rễ cây xoắn bện đan cài, nhưng tính ra thì nguồn cơn sự việc chỉ là mối duyên nợ rối mù giữa ba người cô, Quý Hoàn Vũ và Đỗ Thừa mà thôi.
Vào lúc suy sụp nhất, cô từng bị những mối quan hệ đan xen chằng chịt bủa vây, cắm đầu vào ngõ cụt sâu hun hút không tài nào thoát được. Sau này tốn hai năm uống thuốc và chữa trị, dưới sự dẫn dắt dần dần tháo gỡ hơn nửa, rốt cuộc cô ý thức được rằng nút thắt lớn nhất là bản thân mình.
Có đôi khi con người là thế, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường. Thời điểm cô tỉnh táo nhất thì nghĩ đạo lý đơn giản nhường ấy, sao lúc trước mình không hiểu? Thời điểm tinh thần suy sụp lại thấy rối ren không có điểm cuối.
Mãi đến năm nay nghe tin Quý Hoàn Vũ nhập viện, cô mới thay đổi. Tưởng như người lững lờ trôi trong mây mù tối tăm mờ mịt đã lâu, đột nhiên rơi xuống đất.
Bác sĩ đề nghị cô có thể thử tháo gỡ từ ngọn nguồn. Thế là nhận được điện thoại của người giúp việc, cô quyết định đến gặp Quý Hoàn Vũ lần nữa. Lần này không có người khác, không dính líu đến ai cả, tự tay cô tháo gỡ nút thắt này.
Cơ mà trước khi lên tầng, cô gặp phải một chuyện nhỏ chen ngang ở cửa bệnh viện. Khi đó cô vừa xuống xe, khép áo khoác toan bước vào cửa, bỗng thoáng thấy cách đó không xa có một người mặc áo khoác màu lam đứng bên đường nghe điện thoại, hắn quay lưng lại với cô, một tay hẵng còn vịn cửa xe.
Giang Âu bị cận thị nhưng không nặng lắm, nên bình thường không đeo kính. Từ khoảng cách này cô chỉ xác định được người nọ là một chàng trai trẻ cao gầy trắng trẻo, phong độ vượt trội, không thấy rõ mặt. Nhưng giây phút hắn quay đầu lại, Giang Âu cảm giác điệu bộ cầm điện thoại nói chuyện đầy bình tĩnh lạnh nhạt cứ na ná Giang Thiêm, làm cô suýt chút nữa nhận nhầm.
Cũng may cô phản ứng kịp, Giang Thiêm không có cái áo khoác nào màu này và rất hiếm khi thấy hắn quàng khăn đen dày quịch. Thế là cô bật cười lắc đầu, bước thẳng vào bệnh viện.
Đã lâu rồi Giang Âu không gặp Quý Hoàn Vũ, lần cuối cùng gặp chú ta là cái lần trong phòng bệnh Đỗ Thừa.
Ngày đó chú ta chạy vội giữa đêm khuya vào bệnh viện, trên người nhuốm hơi lạnh bị Giang Thiêm đấm lệch mồm, khác hoàn toàn dáng vẻ áo mũ chỉnh tề trước đây, nhìn thật nhếch nhác. Trong ấn tượng của cô, đó là dáng vẻ mất thể diện nhất của Quý Hoàn Vũ.
Ban đầu nghe nói Quý Hoàn Vũ bị bệnh, cô bèn men theo dáng vẻ đêm đó để tưởng tượng - gầy hơn, nhợt nhạt hơn, lôi thôi hơn. Vì nỗi căm thù đến tận xương tủy mà cô bội nhọ thêm 30% nữa.
Nhưng đến lúc cô gặp Quý Hoàn Vũ trong phòng bệnh thật thì vẫn ngẩn cả người.
Nếu không phải có người nói với cô từ trước thì cô chẳng thể nhận ra đây là cái người lằng nhằng với cô hơn 10 năm.
"Tên bịp bợm" từng có vẻ ngoài hào hoa phong độ nay mặc quần áo bệnh nhân chẳng vừa người, một tay được giúp việc dìu, một tay chống gậy thép - mà sự thật là cái nạng, nhưng từ này dùng cho Quý Hoàn Vũ thì không hợp cho lắm.
Chú ta còng lưng nhích từng bước nhỏ đến nhà vệ sinh, kết quả đi được nửa đường bỗng trông thấy ngoài cửa có người, bèn chậm chạp quay đầu lại...
Và thế là Giang Âu bắt gặp một gương mặt phù thũng tái nhợt.
Người ta hay nói tư thế đi đường ảnh hưởng đến cốt cách và khí chất, lâu dần đến cả vẻ ngoài cũng thay đổi theo. Cách đây rất lâu, khi Giang Âu và Quý Hoàn Vũ hẵng còn thắm thiết, cô hay nghe người ta khen ngợi rằng chồng cô là một người đàn ông đẹp trai lịch lãm. Mà giờ đây, người đàn ông rù rờ phù thũng chẳng còn tìm thấy đâu bóng hình trong quá khứ.
Tất cả những lời tích cóp đầy bụng Giang Âu, biến mất sạch trong chớp nhoáng trông thấy chú ta.
Thậm chí cô còn ngỡ ngàng mất vài giây, cô nghĩ người đàn ông trung niên phù thũng tái nhợt này là ai? Vì sao ngay lúc thấy cô lại vô thức giơ tay lên che mặt, sau đó kéo người giúp việc hoảng hốt vội vàng trốn vào nhà vệ sinh, bởi thế mà tư thế càng tức cười hơn.
Hồi lâu sau cô mới hoàn hồn, trong lòng khẽ "À" lên: Đây là Quý Hoàn Vũ.
Ấy thế mà... là Quý Hoàn Vũ.
Vì một người như thế mà cô suy nhược thần kinh, siết chặt Giang Thiêm - người duy nhất có thể túm được, lãng phí trọn vẹn 5 - 6 năm cuộc đời...
Mới buồn cười làm sao.
Quý Hoàn Vũ ở trong nhà vệ sinh hồi lâu, chẳng biết vì gặp khó khăn hay chưa sẵn sàng gặp ai. Tới khi người giúp việc đỡ chú ta đi ra, Giang Âu đã khép hờ cửa phòng thay chú ta.
Quý Hoàn Vũ nhích dần nhích dần về bên giường. Trước đây đôi mắt chú ta sáng lắm, lúc cần có thể ôn hòa có thể nhiệt tình, nhưng giờ đây cứ cụp suốt, toát lên vẻ chết lặng và yếu đuối.
Người giúp việc đỡ chú ta lên giường, điều chỉnh độ nghiêng của gối tựa lưng, rồi kéo một cái ghế đến bên giường và nói với Giang Âu: "Mời cô ngồi."
"Không cần đâu." Giang Âu nói: "Tôi đến gặp chút thôi,