Duy chỉ có một điều thay đổi đó là cậu không đến ké "thư phòng" nữa rồi.
Biên tập: Chuối
11 rưỡi Giang Thiêm làm xong hết bài tập về nhà hôm nay, 12 rưỡi hoàn thành câu nhiều điểm trong đề thi học sinh giỏi ba môn Toán Lý Hóa, sau đó lôi tất cả vở học thêm trong tuần này ra, xem lại vở tổng kết một lần nữa.
Bởi vì vở tổng kết thực sự quá ít nên đọc chưa đến 10 phút đã xong.
Mới 12 giờ 40 thôi, hắn đã chẳng còn việc gì để làm.
Cách vách vẫn không có động tĩnh gì mới.
Thịnh Vọng không lê dép đi tới đi lui, cũng chẳng muốn học chung. Tuần trước cậu vẫn còn đùa rằng phòng ngủ của Giang Thiêm đã trở thành thư phòng cậu chiếm được, kết quả thi tháng xong, "thư phòng" tức thì mất tác dụng.
Giang Thiêm nhìn cặp sách, bàn tay thò vào trong lần lần mò mò thứ gì đó. Tất cả những thứ cần xem đã xem hết rồi, hắn mò qua mò lại vài lần, gương mặt co quắp rút một quyển sách dày cộp ra, trên bìa viết "Hướng dẫn viết văn biểu cảm".
Hắn nhìn chằm chằm bìa sách vài giây, chẳng biết đang tự hỏi bản thân rốt cuộc định làm gì, hay đang tự hỏi đọc cái thứ này rốt cuộc có tác dụng không.
Chắc là có nhỉ. Bởi vì cuối cùng hắn đã cầm nó ngồi lên bệ cửa sổ.
Bài hắn đọc giảng về tác dụng tuyệt vời của cấu trúc song hành, đọc được 2 phút, Giang Thiêm bắt đầu ngẩn người.
Vào giờ này ngõ Bạch Mã không có sự yên tĩnh của lúc rạng sáng 2 giờ, thỉnh thoảng có người đi ngang qua đường, cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện trên những bức tường. Đường lớn phía xa xa cũng có xe cộ đi lại, có cái lặng lẽ im lìm, có cái phát ra tiếng động của bánh xe nghiến lên mặt đường, như cơn thủy triều âm thanh được gió thổi tới rồi rút xuống ngay.
Di động bỗng kêu ù ù, Giang Thiêm dời mắt khỏi ngoài cửa sổ. Trên gương mặt và khóe môi hắn có sự thay đổi rất nhỏ, như thể vừa nghe thấy tiếng động ấy thì lập tức thả lỏng hơn.
Hắn gập quyển sách hướng dẫn viết văn vốn chẳng đọc được chữ nào vào đầu, cầm điện thoại lên và thấy —–
Tin nhắn wechat của Cao Thiên Dương.
Giang Thiêm: "........."
[Boom: Còn thức không anh Thiêm?]
[Giang Thiêm: Còn.]
[Boom: Ui may quá, anh làm đề thi học sinh giỏi lão Hà phát trước chưa?]
[Giang Thiêm: Rồi.]
[Boom: Em biết ngay anh sẽ không ngâm tới cuối tuần mà.]
[Boom: Em có 3 câu hỏi.]
[Giang Thiêm: Nói.]
[Boom: Xin hỏi]
[Boom: 3 câu kia]
[Boom: Làm thế nào]
[Giang Thiêm:........]
Cao Thiên Dương gửi một đống meme cuộc sống chẳng dễ dàng, giải thích rằng câu hỏi lần này khó giải quyết hơn lần trước, ít điều kiện quá, không biết giải quyết từ đâu
Một vài đề thi học sinh giỏi Lý là thế đấy, thoạt đầu nhìn đề không có thông tin gì cả, điều kiện chẳng cho mà đã bắt người ta tìm kết quả.
[Boom: Tìm cc, đến công thức em còn chả viết được nữa là.]
Giang Thiêm đang nhàn rỗi, bèn lấy đề thi hắn đã làm xong từ trong cặp ra và chụp lại. Bên trên được hắn dùng bút đen gạch mười đường ngang.
Hắn gửi hình ảnh cho Cao Thiên Dương, nói: Bổ sung thêm điều kiện ẩn là làm được.
Từ nào tức là có phụ tải, từ nào chứng tỏ một đại lượng có thể giả sử theo một trạng thái nhất định, từ nào chứng tỏ vẫn còn giới hạn khác, vân vân, đều ẩn nấp trong đường ngang hắn vạch.
Hà Tiến từng nói, thực ra bây giờ Vật Lý toàn kiểm tra sự cẩn thận, nếu suy nghĩ tất cả những nhân tố phải suy nghĩ thì muốn sai cũng khó.
3 câu cô giao lần này đều là điển hình cả, tất cả điều kiện phải tự tìm, tìm tới mức cả lớp chết tươi đành đạch.
[Boom: Có nhiều điều kiện ẩn thế???]
[Boom: Đệt, em thiếu 4 cái, thảo nào tính mãi không ra]
[Boom: Lão Hà tìm ở đâu cái đề hãm vãi]
[Boom: Hôm nay anh lạ lắm nhé]
[Giang Thiêm: Lạ gì?]
[Boom: Trước kia anh làm bài toàn làm tắt thôi, thế mà hôm nay lại viết hết ra]
[Boom: Đây đúng là lời giải chi tiết]
[Boom: ????]
[Boom: Chả nhẽ là đặc cách viết đầy đủ? Chỉ chờ iem đến hỏi thôi? Cảm động quá.]
Giang Thiêm ngước mắt lên, cách vách vẫn im hơi lặng tiếng như cũ, không biết là không làm bài này hay là làm xong từ lâu rồi.
Hắn gõ vài chữ nhắc nhở Cao Thiên Dương: 1 giờ.
[Boom: À à à, đến giờ anh ngủ hàng ngày rồi.]
Giang Thiêm tạm dừng, xóa bốn chữ "Phắn đi làm bài", đổi thành "Ừm".
Nếu Cao Thiên Dương không nhắc thì hắn cũng quên mất, ngoại trừ những lúc bận việc sau giờ tự học buổi tối thì bình thường hắn hay ngủ lúc 1 giờ.
[Boom: Thế anh ngủ đi, em làm bài đây.]
[Giang Thiêm: Ờm]
Ngoài miệng hắn nói thế, nhưng tắt wechat đi lại mở "Hướng dẫn viết văn biểu cảm" ra. Đêm nay, hắn đọc sách hướng dẫn văn suốt một tiếng, nếu để Chiêu Tài biết thì chắc Chiêu Tài cười chết mất...
Hoặc sợ chết khiếp.
6 giờ sáng hôm sau, lúc Giang Thiêm rửa mặt xong đang soạn cặp sách trong phòng, di động bỗng nhận được 2 tin nhắn. Tại đặt lên chăn nên tiếng rung không rõ lắm, chỉ thình lình sáng nhấp nháy, nhưng hắn vẫn chú ý thấy ngay.
Một tay hắn kéo khóa cặp, một tay duỗi ra cầm điện thoại lên.
Cái người biệt tăm biệt tích cả đêm rốt cuộc đã hồi âm.
[Đóng cửa: Tối qua ngủ quên mất, vừa thấy tin nhắn]
[Đóng cửa: Sao đấy?]
Giang Thiêm đứng bên giường rũ mắt nhìn màn hình.
Hắn ấn vào và bàn phím hiện lên, nhưng không trả lời.
Hắn muốn hỏi "Sao tự dưng đổi ảnh đại diện với nickname", nhưng thực ra hắn đã biết nguyên nhân rồi. Dấu chấm hỏi hắn gửi, đặt vào tối qua thì ổn, nhưng qua một đêm thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Mà câu thứ nhất cậu vừa gửi trong khung trò chuyện cứ làm hắn nhớ tới cái câu "Tín hiệu chán quá vừa mới thấy" mà Thịnh Vọng đáp lời Tề Gia Hào trước khi thi học sinh giỏi tiếng Anh.
Giang Thiêm im lặng một lúc, trả lời: Không có gì, xuống ăn sáng.
Hắn xách cặp bước ra khỏi phòng ngủ, tựa lên lan can cầu thang vừa lướt báo tiếng Anh vừa chờ cậu chàng tên "Đóng cửa" rời giường.
*