"Giang Thiêm, chúng mình cùng ở nội trú đi."
Biên tập: Chuối
10 năm trước, khoảnh sân này thậm chí còn chật chội hơn bây giờ.
Khu tập thể Ngoài rặng ngô đồng vừa được sơn mới, thoạt nhìn gọn gàng và đẹp đẽ, đè bẹp những ngôi nhà cũ kĩ trong ngóc ngách xó xỉnh, cụ Đinh là một hộ trong số bị đè bẹp ấy.
Nhưng thời ấy tóc cụ chưa hói, tinh thần phấn chấn, sức khỏe dồi dào. Cụ trồng đủ các loại hoa hoa cỏ cỏ trong những chiếc bồn sứ vại gốm xếp dưới chân tường, còn nuôi một con mèo mướp tên là "Đội trường", đỡ cho mấy con chuột quậy banh nóc nhà.
"Đội trưởng" là con mèo khôn nhất cụ Đinh từng nuôi, hiểu tiếng người hơn cả chó, chỉ đâu đánh đấy. Hồi đó nhờ nó mới lừa được Giang Thiêm vào nhà.
Giang Thiêm hồi 5-6 tuổi không thích nói chuyện giống y như bây giờ, lúc nào cũng rầu rĩ. Nhưng dù gì vẫn còn bé, rất dễ bị thu hút sự chú ý và rất dễ mềm lòng, chỉ cần "Đội trưởng" nằm nhoài trên chân hắn thôi là hắn chịu chết.
Các hộ gia đình trong Ngoài rặng ngô đồng đã làm hàng xóm với nhau mấy chục năm nay nên hiểu nhau lắm. Các ông bà già không có trò gì giải trí bèn thích tụ tập tán dóc và chơi cờ với nhau, bàn chuyện nhà này nhà kia trong những khi rỗi rãi.
Cụ Đinh không thích ngồi lê đôi mách, nhưng có niềm đam mê với cờ, và rồi dần dần nghe được hết mọi chuyện về bệnh tình của bà ngoại Giang Thiêm. Cụ vốn quen biết với nhà họ Giang, cộng thêm rất thích Giang Thiêm, thường đi lại với nhau nên coi hắn như một nửa cháu trai.
Ông cụ thường ra lệnh cho "Đội trưởng" nằm bò trên bờ tường, thấy Giang Thiêm đi ngang qua nó bèn nhảy bổ xuống như hổ vồ mồi.
Giang Thiêm đang đi, rất hay bị một con mèo đột nhiên rơi xuống đầu. Rõ ràng hắn đã phanh lại ngay lập tức, nhưng con mèo ấy cứ ngã nhoài trên giày hắn, tròn tròn mềm nhũn.
Cụ Đinh rất thích xem cảnh ấy: đứa trẻ hoảng hốt sững sờ, đi không được mà ở chẳng xong, đành đứng đơ tại chỗ so găng với con mèo. Lúc này, cụ sẽ gào lên giải vây, tiện thể kéo Giang Thiêm vào sân.
Đôi lúc là gói hoành thánh sủi cảo, đôi lúc là ăn bữa sáng giản đơn với cháo, đôi lúc sẽ hấp vài con cá hoặc ninh một bát canh, ông cụ nghĩ mọi cách để bắt Giang Thiêm ăn.
Bé con vừa xí hổ ngại ngùng vừa bướng bỉnh cứng đầu, bạn hỏi nó có ăn cơm không, nó sẽ gật đầu rầu rĩ đáp: "Có ạ."
Bạn hỏi nó vì sao không về nhà, nó sẽ trưng cái mặt nghiêm trang và nói: "Ra ngoài chơi."
Ông cụ ấn tượng nhất với ngày hôm ấy, vào lúc nhá nhem tối, chân trước cụ mới nghe đồn gần đây bà cụ nhà họ Giang không nhận ra ai hết, đến cháu ngoại cũng nhận nhầm và khóa cửa không cho cháu vào, chân sau đã thấy Giang Thiêm đứng ngay ngoài bờ tường nhà mình.
Khi ấy hắn gầy lắm, cẳng chân cẳng tay dài đuỗn, ngờ ngợ trông thấy bóng hình của thời kì thiếu niên. Hắn xách balo, ngón tay quấn quấn dây đeo chìa khóa trên cổ, cuộn tròn xoắn xuýt. Nhìn cái biết ngay có chìa khóa mà chẳng làm được gì.
Cụ Đinh vỗ vai hắn, khom lưng hỏi hắn: "Có ăn cơm không?"
Ban đầu hắn hơi lưỡng lự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đáp: "Có ạ."
Tối muộn rồi con hẻm nhỏ mới lên đèn, nhà nhà thơm ngát mùi thức ăn, giờ là thời điểm đậm đà hương vị cuộc sống đời thường nhất trong một ngày.
Hắn đứng ngoài bờ tường nhà người khác, nói: "Ông ơi, cháu xem mèo tí được không ạ?"
*
Cụ Đinh ngơ ngẩn một lúc lâu, rồi vuốt mép album cong cong, nói: "Cháu biết cái tính của Tiểu Thiêm rồi đấy, khó mà bắt nó chủ động mở miệng yêu cầu thứ gì đó, từ bé đã vậy rồi."
"Nó nói với ông muốn xem mèo thì có nghĩa là nó thực sự không còn nơi nào để đi nữa."
Ánh mặt trời ban trưa chói chang gai mắt, nhưng ngả mình xuống căn nhà này thì chỉ có khoảnh sân lộ thiên mấy mét vuông hứng sáng thôi, còn lại toàn tối tăm.
[2] 4 căn phòng vây quanh ở giữa là khoảnh sân lộ thiên:
Đây là góc nhỏ hẻo lánh nhất Ngoài rặng ngô đồng, là nơi duy nhất Giang Thiêm của bây giờ sẵn lòng gần gũi, cũng là nơi duy nhất chịu giữ hắn lại trong suốt một khoảng thời gian dài đằng đẵng.
Thịnh Vọng bỗng thấy khó chịu quá.
Đây là lần đầu tiên cậu mắc kẹt trong thứ tâm trạng gần như cô độc vì những chuyện mà một người khác đã trải qua.
Người trong bức ảnh dừng chân ở khoảng thời gian đó, không biết gì về những chuyện ngoài bức ảnh. Thịnh Vọng nhìn hắn im lặng thật lâu, rồi mở miệng nói: "Cô Giang rất tốt, rất dịu dàng, cháu cứ tưởng....."
"Cháu gặp Tiểu Giang rồi à?" Cụ Đinh hỏi.
Thịnh Vọng nín bặt, mãi sau mới nói: "Cô Giang đang qua lại với bố cháu, thực ra cháu với Giang Thiêm không chỉ là bạn học, hiện giờ 2 nhà chúng cháu đang ở chung."
"À à à." Cụ Đinh tức thì hiểu ra, lẩm bẩm nói: "Ông bảo mà, Tiểu Thiêm chưa dắt ai tới đây bao giờ. Thảo nào, thảo nào. Thế 2 đứa bay coi như là anh em nhỉ?"
Trong thoáng chốc, Thịnh Vọng cảm giác cái từ "Anh em" này nghe cứ ngượng nghịu sao sao. Quái cực kì luôn, mà rõ ràng lúc trước chính cậu đã nói với Giang Thiêm rằng mình từng muốn có một anh em trai.
Nhưng quả thực không tìm thấy cách miêu tả nào khác.
Cậu chần chừ vài giây, gật đầu bảo: "Coi như thế đi."
Dứt lời, cậu lại bồi thêm câu nữa: "Tóm lại rất thân luôn."
Cụ Đinh cười rộ lên. Bình thường cụ hay đanh mặt quắc mắt như cú vọ, nhìn dữ ơi là dằn, nhưng chỉ cần cười thôi là sẽ để lộ nét hòa ái nhân từ, thậm chí còn hơi trẻ con.
Cụ bảo: "Cháu với Tiểu Thiêm đứa nào lớn hơn?"
"Chắc là cậu ấy, cháu sinh tháng 12." Thịnh Vọng nói.
"À, nó đầu năm." Cụ Đinh nói: "Thế mày phải gọi nó là anh rồi, sao ông chưa bao giờ nghe thấy mày gọi hả?"
Thịnh Vọng: "........."
Ông cụ xụ mặt làm bộ không vui.
Thịnh Vọng dỗ dành: "Lần sau, lần sau chắc chắn sẽ gọi ạ."
Cụ Đinh: "Mấy thằng nhóc con tụi bay cứ thích dối trên lừa dưới."
Thịnh Vọng: "........."
Ông cụ nói đùa đôi câu rồi tiếp tục chìm vào hồi ức. Ông ngẫm nghĩ và bảo: "Tiểu Giang đổi được một mái ấm khác thì tốt rồi, ông cũng coi như nhìn con bé ấy lớn lên, học hành vô cùng chăm chỉ, hiếu thắng chẳng chịu thua kém ai bao giờ. Thời 20 tuổi hấp ta hấp tấp, sau này lớn lên trầm tính hơn hẳn, cứ như chẳng biết giận bao giờ, do hoàn cảnh gia đình mà ra."
"Trước kia bố nó ham mê cờ bạc, nợ chồng nợ chất. Mẹ nó làm giáo viên thì sao mà trả nổi, toàn nhờ sau này Tiểu Giang đi làm ăn buôn bán mới dần dần bù vào lỗ hổng. Rồi sau đó đầu óc mẹ nó bị bệnh, sức khỏe kém, chạy chữa tốn biết bao nhiêu tiền, còn có thêm đứa bé phải nuôi nữa, sao mà nó dừng lại được đây?"
"Nó rất áy náy với Tiểu Thiêm, có vài lần đến đón con mà mắt sưng phù to như