[Quyển 3: Thanh mai]
Chương 38: Hiểu lầm
"Có phải em yêu sớm hay không?"
Biên tập: Chuối
Chuyện nội trú không được suôn sẻ cho lắm, vừa đề xuất đã bị rất nhiều người phản đối. Những người đó gồm Thịnh Minh Dương, Giang Âu và thím Tôn bảo mẫu.
Thịnh Minh Dương gọi video 3 cuộc liên tiếp. Thịnh Vọng nhận một cuộc cúp 2 cuộc, nhưng vẫn bị bố mình lải nhải tới mức đầu óc ong ong.
Đã 1 giờ sáng rồi mà "Bách khoa dưỡng sinh" bỗng dưng chẳng thèm dưỡng sinh, siêng năng gửi tin nhắn.
Thịnh Vọng đeo tai nghe, lướt nhanh qua hơn 10 tin nhắn thoại. Dù gì cũng là cha con ruột thịt, chỉ nghe mở đầu thôi cậu đã biết đối phương định nói gì —–
"Chắc chắn có chuyện gì đó làm con trai bố khó chịu rồi, chứ không đang yên đang lành sao tự dưng muốn ở nội trú?"
"Vọng tử ơi, tâm sự với bố nhé?"
"Đừng im re thế, có gì cứ nói thẳng ra. Cái tuổi này của các con luôn cảm thấy bố mẹ lỗi thời cổ hủ, cứng nhắc ngoan cố, thực ra không phải tất cả đều như thế."
"Là vấn đề của bố hay cô Giang?"
............
Thịnh Minh Dương là người có văn hóa, Thịnh Vọng lớn ngần này rồi mà chưa từng thấy ông nổi giận với ai bao giờ. Nhưng đồng thời ông cũng là một người cương quyết, chẳng qua sự cương quyết ấy bọc trong những lời nói dịu dàng nên người bình thường rất khó phát giác.
Người giao tiếp với Thịnh Minh Dương thường sẽ đi theo con đường ông đã vạch ra trong vô thức. Ông luôn có cách thuyết phục bạn, nhưng bạn thì rất khó thay đổi cách nghĩ của ông.
Giống như bây giờ, ông cứ khăng khăng cho rằng con trai mình muốn ở nội trú vì đang khó chịu, còn chứng minh quan điểm này từ tất cả các khía cạnh khác. Dù Thịnh Vọng đã nói rất nhiều rằng "Con không khó chịu gì cả".
Chẳng có tác dụng gì sất, cứ như cậu mà không làm theo ông thì cuộc lải nhải sẽ mãi mãi không thấy điểm dừng.
Tin nhắn thoại cuối cùng dài tới 60 giây, Thịnh Vọng chỉ nghe 5 giây rồi tắt luôn.
Cậu tháo tai nghe xuống quẳng lên bàn, sốt hết cả ruột. Cậu ngửa đầu tựa lên ghế một chốc, cuối cùng vẫn không nhịn được.
Cậu ấn nút ghi âm, nói: "Con đã bảo không phải vì bực tức cơ mà, con không bực tức gì hết. Bố có thể nghe con nói một lần được không hả."
Thịnh Minh Dương trả lời nhanh như chớp: "Nghe đây. Có chuyện gì con phải nói ra thì bố mới biết được chứ. Bố sợ con không vui."
Nỗi cáu kỉnh trong Thịnh Vọng dâng cao, nhưng cậu có một đặc điểm rất giống Thịnh Minh Dương: cậu sẽ không bao giờ rống lên với người khác một cách bất lịch sự, làm thế mất mặt lắm.
Cho dù là bây giờ, cậu cũng chỉ nặng giọng hơn, nói nhanh hơn thôi.
"Tính con hẹp hòi cáu kỉnh, những khi thực sự tức giận có lần nào không nói với bố trước không? Có lần nào có ích không? Con đã bảo con không muốn nhà mình có thành viên mới, ở một mình đủ rồi, bố bận thì bố cứ đi đi, khi nào về nói trước cho con biết, con chờ được mà. Bố nghe xong thì sao? Bố tìm cô Giang."
"Sau đó con nghĩ thông rồi, mẹ con đã mất, tương lai còn vài chục năm nữa, con sẽ trưởng thành sẽ yêu đương sẽ kết hôn, bố chẳng thể một thân một mình mãi được. Bố có thể tìm người mới, con đồng ý. Chỉ cần đừng bảo cô ấy thế chỗ mẹ con thì sao cũng được hết. Kết quả thì sao? Bố để người ta bước vào cái nơi con ở hồi bé, ngủ trong phòng mẹ con từng ngủ, vào phòng bếp mẹ con từng dùng, làm những món ăn cô ấy thích."
"Bố cố tình chứ gì."
"Bố cố tình tìm một người giống mẹ con, bố biết con không tài nào bắt bẻ được cô. Chỉ cần cô tốt tính thì con sẽ chẳng có lí nào nổi cáu với cô, bố tính cả rồi, bố biết chắc sớm muộn gì con cũng phải chấp nhận cô."
"Được thôi, giờ con chấp nhận rồi đấy."
Thịnh Vọng vẫn ngửa đầu tựa lưng vào ghế như cũ, di động kề sát bên môi, con ngươi đen nhánh nhìn đau đáu ngọn đèn trên đầu.
Nhằm giữ vững tỉnh táo những lúc đọc sách, cậu dặn riêng thím Tôn đổi bóng tuýp thành đèn led. Bình thường không cảm thấy gì, chờ nhìn chằm chặp một lúc lâu mới thấy đèn led chói mắt cỡ nào.
Rọi thẳng vào làm mắt người ta nhức nhối, chẳng hiểu sao bỗng hoen đỏ.
Cậu nói: "Con uống rượu cô pha nước mật ong cho con, con bị ốm cô chạy khắp nơi tìm thuốc cho con, đã lâu rồi con chưa được ăn những món ấy, cô học để làm cho con. Không ai thay thế được mẹ con, nhưng con chấp nhận nhà mình có thêm 2 người nữa."
"Con đã nói với bố rồi con không ghét cô Giang, con có thể coi cô như một thành viên trong nhà, con với Giang Thiêm cũng thân nhau lắm, cực kỳ thân luôn. Con không giận ai và chẳng ai chọc tức con hết, con chỉ muốn ở nội trú thôi."
"Bố có thể lắng nghe con nói một lần được không?"
Cậu thả ngón tay ra, gửi tin nhắn thoại cuối cùng, rồi quẳng điện thoại ra sau đầu. Nó vẽ ra một đường bay cong cong, lặng lẽ hạ cánh xuống giường, chìm sâu vào trong chăn và không còn rung lên nữa.
Thịnh Vọng ngơ ngác nhìn đèn một lúc, nhắm mắt lẩm bẩm "Đệt".
Giữa cậu và Thịnh Minh Dương, trước nay chỉ có một người nói phần lớn câu chuyện, đây là lần đầu tiên thay đổi, ấy thế mà vì một chuyện cỏn con như ở nội trú......
Cứ thấy lạ lẫm thế nào ấy.
Nói những lời ấy với Thịnh Minh Dương, thực sự cậu hơi bứt rứt, nhưng không thể phủ nhận rằng trong bứt rứt kèm theo nỗi sung sướng đã đời. Giống như nằm im trong một cái túi chật chội lâu ơi là lâu, bỗng dưng toạc ra một khe hở vậy.
*
Cách phản đối của Giang Âu không giống Thịnh Minh Dương, lòng cô áy náy với Giang Thiêm, đến phản đối cũng lặng lẽ rụt rè.
Nửa đêm Giang Thiêm tỉnh giấc thấy hơi khát nước bèn ngồi dậy đi rót nước. Hắn cầm cốc thủy tinh xuống nhà, phát hiện trong phòng khách vẫn sáng đèn. Giang Âu ngồi một mình trên ghế sô pha, ngọn đèn đứng cạnh vẽ một vòng tròn mờ mờ chụp lên người cô. TV vẫn bật, đang chiếu một bộ phim cũ, diễn viên trong ấy nói nói cười cười, nhưng phòng khách lại lặng thinh.
Giang Thiêm dừng chân ngay đầu cầu thang.
Hắn nhìn một lát, rồi cầm cốc nước trống không bước tới gần.
Giang Âu nghe thấy tiếng bước chân, ngỡ ngàng quay đầu và sửng sốt mất vài giây mới nói: "Sao con dậy thế?"
"Dạ." Giang Thiêm lên tiếng, đưa mắt nhìn TV rồi hỏi cô: "Mẹ ngồi đây làm gì?"
"Không ngủ được nên xem TV một lát." Giang Âu nhỏ nhẹ đáp.
"Xem TV mà tắt tiếng à?" Giang Thiêm hỏi tiếp.
"Ồn lắm." Giang Âu nói.
Cô ngồi trên ghế sô pha dài, hai bên thừa đầy chỗ trống. Giang Thiêm khom người đặt cốc thủy tinh xuống rồi ngồi lên ghế sô pha đơn.
Hành động của hắn là hành động vô thức, không phải cố tình khiến người khác khó chịu. Nhưng chính vì thế mà làm người ta khó chịu hơn.
Giang Âu quay mặt đi, chớp chớp mắt. Đến khi cảm giác chua chát bị nén lại rồi, cô mới quay về nói với Giang Thiêm: "Tiểu Thiêm, ở đây khó chịu lắm à?"
Giang Thiêm lặng thinh một lúc mới đáp: "Ký túc xá tiện hơn."
Nhìn mà xem, dù đã hỏi thẳng ra rồi, dù đáp án đã quá rõ rồi, hắn vẫn chọn cách nói tránh làm người ta đau lòng, dù rằng giọng điệu cứng ngắc.
Giang Âu nhìn hình ảnh không có tiếng động trong TV, mũi phiếm hồng. Mãi lâu sau cô mới khàn giọng nói: "Hai năm nay mẹ luôn nghĩ ngợi, rốt cuộc trước kia mẹ đã làm sai những gì."
"Nếu không háo thắng quá, lùi lại một bước, hoặc mẹ cứ làm cố thêm tí nữa cho hết việc để dành ra vài ngày rảnh rỗi và ở nhà lâu hơn, không đưa con đến chỗ bà ngoại mà ở bên con nhiều hơn, có phải mọi chuyện sẽ khác không."
"Hôm ấy mẹ nằm mơ, mơ thấy con hồi bé. Hai tuổi hay ba tuổi ấy nhỉ? Vừa mới đi mẫu giáo thôi, khi đó mẹ rất sợ con cứ nhìn chằm chằm mẹ, con nhìn thì mẹ không bước đi được nữa. Thế nên mỗi lần có việc ra ngoài, mẹ phải chờ lúc con đã ngủ rồi."
Hồi đấy Giang Âu có một chiếc áo sơ mi mà trên cổ tay có ruy băng, thường hay thắt nơ. Có vài lần tự dưng cái nơ tuột ra, cô chẳng hiểu ra làm sao.
Về sau mới phát hiện do Giang Thiêm kéo.
Khi ấy Giang Thiêm còn nhỏ lắm, lúc ngủ trưa cô hay ngồi bên cạnh, tay đặt bên cạnh con. Trước khi nhắm mắt, Giang Thiêm thường túm lấy cái ruy băng ấy và quấn quanh ngón tay.
Khi mới phát hiện ra điều ấy, Giang Âu cứ tưởng đó là sở thích kì lạ của bé con lúc ngủ, nhất quyết phải nắm thứ gì đó trong tay.
Vào một ngày nào đó, cô chờ Giang Thiêm ngủ rồi chuẩn bị ra ngoài, lúc đứng dậy ruy băng bị kéo căng, mắt thấy sắp rút ra khỏi bàn tay đang nắm chặt, đứa bé đang ngủ bỗng mở mắt ra.
Mãi đến hôm đó Giang Âu mới biết, đó chẳng phải sở thích kì lạ gì cả, mà là bé con muốn giữ cô lại, muốn cô ở bên lâu hơn chút nữa, muốn biết cô đi lúc nào, chứ không phải vừa mở mắt ra đã chẳng thấy ai hết.
Giang Thiêm toan nói "Con không nhớ lắm", nhưng có vẻ lời ấy sẽ làm mẹ đau lòng nên hắn chỉ mấp máy môi rồi im lặng lắng nghe.
"Chú Thịnh kể với mẹ về Tiểu Vọng hồi nhỏ rồi, lúc mẹ nghe thì nghĩ nó với con hồi bé giống nhau đấy chứ. Có lẽ những đứa trẻ đều giống nhau, nó được nuôi dạy thành người như thế, con bị mẹ nuôi dạy thành người thế này."
"Những lúc mẹ nhìn nó cười cười nói nói với người khác, trêu đùa chọc ghẹo hay cáu bẳn với bố nó, mẹ luôn nghĩ, nếu ngày xưa mẹ đổi cách chăm sóc con thì có phải con sẽ vui vẻ hơn và cười nhiều hơn không. Và cũng trêu đùa chọc ghẹo cáu bẳn với mẹ."
Giang Thiêm không nhìn cô.
Hắn không giỏi đối đáp với người mau nước mắt, nhất là Giang Âu mau nước mắt. Ánh mắt hắn dừng trên màn hình TV, lặng thinh một lát rồi bảo: "Không cần thiết phải nghĩ đến những chuyện ấy đâu ạ."
Giang Âu bỗng chấm dứt câu chuyện.
"Trước đó mẹ có nói nếu rảnh thì muốn quay về làm việc." Giang Thiêm bảo: "Như thế ổn đấy ạ."
Giang Âu không nói gì trong giây lát, tính cách cô hiếu thắng, bị hoàn cảnh mài mòn mới thành ra như vậy, từ một người ngày ngày bôn ba trở thành một người ngày ngày rúc trong phòng bếp.
"Công việc thì làm lúc nào chẳng được." Cô cất tiếng: "Mẹ không muốn nhìn thấy con của mẹ một thân một mình xách hành lí đến nơi khác ở."
Cô nói: "Nhìn nhiều quá rồi, mẹ đau lắm."
Trong phòng khách rơi vào khoảng lặng, TV lúc sáng lúc tối, diễn viên đi qua đi lại.
"Lần