"Thật lạ làm sao, hình như cậu..... hơi nhớ Giang Thiêm."
Biên tập: Chuối
Ý kiến tuyệt vời của Cao Thiên Dương không được chấp nhận, hắn đành lắc đầu lầm bà lầm bầm đẩy xe về. Giang Thiêm lõng Thịnh Vọng lên dốc nghiêng.
Nơi này là một trong những xó xỉnh yên tĩnh nhất trường học, hai bên dốc là cây cối um tùm tươi tốt, hoa dây leo bám trên thân cây thường xanh rũ xuống, dài dài ngắn ngắn lủng lẳng khắp dọc đường.
Thịnh Vọng vẫn hơi xấu hổ, Giang Thiêm không cần quay đầu lại cũng biết vẻ mặt cậu buồn cười lắm cho xem.
"Sao không cho cõng?" Hắn hỏi.
Thịnh Vọng hơi giật mình, đáp: "Mất mặt."
Giang Thiêm không thể hiểu nổi cái kiểu logic ấy, ngã sấp mặt cho cả trường xem thì không thấy mất mặt, què chân cõng một tí thì sao phải mất mặt? Nhưng không thể nói ra khỏi miệng được, anh bạn chim công trên lưng sẽ nhảy từ dốc nghiêng xuống tự tử chết mất.
Thực ra hắn biết rõ mình nói chuyện hay làm người khác tức nghẹn, nhưng hắn lười sửa. Có đôi khi là cố tình đùa ai đó, nhưng phần lớn thời gian là không quan tâm.
Người trên lưng hơi nhúc nhích, giải thích bổ sung: "Nói chung là xuất phát từ lòng hiếu thắng của đàn ông con trai."
"Cậu lấy đâu ra lắm lòng hiếu thắng của đàn ông con trai thế?" Giang Thiêm đáp trả hời hợt.
"Ơ rất bình thường mà, cậu không có chắc?"
"Không có."
Giang Thiêm đắp chắc như đinh đóng cột. Kệ cha nó có hay không, tóm quần là không nói lại hắn.
Quả nhiên, Thịnh Vọng nghẹn ứ mãi chẳng phun được câu nào, sau đó siết chặt khuỷu tay nói: "Hiện giờ cái cổ của cậu đang nằm trong tay tôi, cậu có nghe lời không thì bảo?"
Giang Thiêm bị cậu kẹp mà phải ngửa đầu lên, bình tĩnh trình bày: "Cả người cậu đang nằm trong tay tôi đấy."
Có lẽ do lúc nói chuyện hầu kết lăn lên lăn xuống cộm tay đối phương quá, mà hắn cảm giác Thịnh Vọng bỗng im bặt, rồi thả lỏng tay ra. Không những vậy, cơ thể còn dựng đứng dậy, như đang cố gắng giảm bớt diện tích tiếp xúc.
Lông mày Giang Thiêm hơi nhíu lại, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đến chính hắn cũng chẳng nhận ra.
"Mệt không?" Thịnh Vọng hỏi.
"Cậu nằm im đi thì không mệt." Giang Thiêm nói.
"Ò." Thịnh Vọng ngại ngùng đáp lời.
Có làn gió mơn man ùa tới, vài nhành hoa leo ven đường khẽ tung bay. Giang Thiêm nghiêng đầu tránh, ma xui quỷ khiến bỗng cất tiếng hỏi: "Cậu mệt không?"
"Tôi á?" Thịnh Vọng chả hiểu ra sao, mơ màng hỏi: "Sao tôi lại mệt?"
Giang Thiêm hơi ngoái đầu, khóe mắt liếc nhìn cậu: "Cứ dựng đứng cái cổ thế kia có mệt không?"
Thịnh Vọng bỗng dưng im bặt, Giang Thiêm quay đầu đi, ánh mắt nhìn thẳng con đường phía trước. Bước chân hắn vững vàng giẫm lên cái bóng loang lổ của nhành hoa dây leo.
Một lúc lâu sau, cậu trai trên lưng từ từ thả lỏng người, tì cằm lên hõm vai hắn như một con lười ngả ngón trên cây.
Ánh mắt Giang Thiêm khẽ đảo sang bên, rồi rụt lại.
Hắn chợt nhớ tới khi còn bé mình đi bộ trong con hẻm ở Ngoài rặng ngô đồng, "Đội trưởng" bất ngờ rơi từ trên trời xuống và nằm lăn trước chân hắn, lông đuôi mềm mại phe phẩy qua mắt cá chân hắn.
Cảm xúc khi ấy khó tả quá đỗi.
Hắn thấy thời gian như trôi chậm lại, con đường trước mắt vừa dài vừa bình yên.
*
Trong phòng y tế có người, một thầy giáo đeo kính đẹp trai và nhã nhặn đang cúi đầu gửi tin nhắn wechat, nghe tiếng mở cửa thì ngẩng đầu lên.
Thầy giáo nọ tên Trang Hành, năm ngoái mới chuyển tới trường trung học trực thuộc, hàng năm chỉ dạy môn Hóa lớp 12A, từ khi vào trường chưa từng đổi sang khối lớp khác. Giữa đội ngũ giáo viên mà trung niên chiếm phần lớn thì thầy đẹp trai tới mức quá lố, được vô vàn học sinh gọi là nam thần. Rất nhiều nữ sinh vì thầy mà cắm đầu cắm cổ thi vào lớp A.
Thịnh Vọng hóng hớt từ mồm Cao Thiên Dương và Tống Tư Duệ được một tin đồn rằng hình như thầy đang theo đuổi Dương Tinh, nhưng thầy khá trầm tính, mà tế bào yêu đương của chị Tinh có lẽ chết hết rồi, nên theo đuổi một năm nay vẫn chả có tiến triển gì.
"Làm sao thế này?" Trang Hành cất điện thoại đi, sải bước tới chìa tay ra đỡ. Thịnh Vọng nhảy khỏi lưng Giang Thiêm, lò cò một chân tới bên ghế và ngồi xuống.
Thịnh Vọng cười ruồi đáp: "Em chạy vượt rào, kết quả bị rào quật sấp mặt."
"Em thật là..." Trang Hành lắc đầu.
"Thầy ơi, cô Lục phòng y tế đâu rồi?" Giang Thiêm hỏi.
"Cô ấy đi lấy thuốc giúp thầy rồi." Trang Hành đáp: "Về ngay đây."
Đang nói chuyện, cô y tế béo béo lùn lùn quay về từ đầu bên kia hành lang, đưa hai hộp thuốc kháng viêm và một vỉ kẹo ngậm cho Trang Hành, sau đó quay đầu hỏi Thịnh Vọng: "Bị bệnh à?"
"Không ạ, em bị trẹo chân." Thịnh Vọng vỗ vỗ chân trái.
"Để cô xem nào." Cô ngồi xổm xuống, ấn nhẹ lên mắt cá nhân Thịnh Vọng. Cách cô ấn chẳng khác gì Giang Thiêm, nhưng Thịnh Vọng không thấy buồn, cũng chẳng rụt lại.
"Sưng lên rồi." Cô làm mẫu một động tác và hỏi: "Chuyển động thế này có đau không?"
Thịnh Vọng làm theo: "Ổn ạ."
"Xoay thì sao?"
"Shhh -----" Thịnh Vọng xuýt xoa, đáp: "Không xoay được ạ."
"Vẫn ổn, không động chạm gì đến xương khớp hết." Cô Lục nói.
Nhưng cô vẫn để Thịnh Vọng tới đầu kia hành lang chụp X-quang, bấy giờ mới khẳng định: "Không ảnh hưởng gì đến xương khớp, chăm sóc mấy hôm là ổn thôi. Để cô kê đơn cho em, hai hộp này là thuốc kháng viêm, hai lần một ngày. Hộp này là hoạt huyết hóa ứ, ba lần một ngày. Còn một tuýp thuốc mỡ, bôi vào sáng và tối."
Thịnh Vọng ngoan ngoãn lắng nghe giải thích về các loại thuốc, cuối cùng hỏi: "Một tuýp thuốc mỡ có đủ không ạ? Cô ơi hay cô cho em thêm tuýp nữa đi."
Lần đầu tiên cô Lục gặp phải một đứa học trò nâng niu cơ thể mình như thế, cô dở khóc dở cười nói: "Chỉ cần bôi xung quanh mắt cá chân thôi mà, có phải kem dưỡng da toàn thân đâu mà nhanh hết thế được."
Nhưng thấy cậu học trò đòi hỏi tha thiết quá, cô vẫn cho thêm 2 tuýp nữa, sau đó rút một tờ đơn ra điền vào.
"Cô ơi bọn em về nhé?" Thịnh Vọng đứng dậy.
Trang Hành vẫn đứng đó chờ, định bụng giúp Giang Thiêm dìu cậu. Bỗng nghe cô Lục nói: "Làm gì mà cứ vội vội vàng vàng thế, chờ cô kí cái đơn này cho em đã."
"Đơn gì ạ?" Thịnh Vọng què một chân nhưng chẳng chịu yên, vịn vào Giang Thiêm nhảy về.
"Cậu đàng hoàng tí đi được không?" Giang Thiêm nói: "Để tôi xem cho."
"Thế sao được, tôi phải giữ quyền được biết chứ." Thịnh Vọng nhảy tới bên cạnh bàn và thấy cô Lục đang viết giấy nghỉ bệnh.
Cậu nhìn chằm chằm những con chữ bí ẩn trên giấy nghỉ bệnh vài giây, rồi ngoan ngoãn nhờ Giang Thiêm giúp đỡ: "Thôi rồi, tôi không đọc được."
Giang Thiêm mấp máy môi, lát sau thì thầm: "Kiến nghị học sinh về nhà nghỉ ngơi 15 ngày."
"Về nhà nghỉ ngơi á?" Thịnh Vọng từ chối chẳng thèm suy nghĩ: "Tôi không về đâu, ở lại kí túc ổn mà."
"Em không cái gì mà em không?" Cô Lục trừng mắt nói: "Cô hỏi em, phòng kí túc của em ở tầng mấy?"
"..." Thịnh Vọng há hốc mồm, ngượng ngập nói: "Tầng 6 ạ."
"Ồ, cô cứ tưởng em ở tầng 1 nên mới tự tin thế chứ. Em không về nhà, thế định đi lên tầng 6 kiểu gì em nói cho cô nghe xem nào?"
Thực ra cậu muốn nói em nhảy lên được mà, nhưng chắc chắn Giang Thiêm sẽ không cho cậu nhảy đâu. Mà cậu thì không muốn bắt Giang Thiêm cõng một đứa lớn đùng nặng trịch đi lên mấy tầng