"Trời mưa phiền quá, cảm xúc cậu vất vả lắm mới đè nén được, chưa thấy hiệu quả đâu đã thất bại trong gang tấc rồi."
Biên tập: Chuối
Bầu không khí học tập ở lớp B không được đậm đặc cho lắm, đúng như Sử Vũ nói, giờ lên lớp có một nửa học sinh gục đầu. Thò tay vào ngăn bàn nào chơi PSP, nào chơi game trên điện thoại, nào nhắn tin wechat, còn có đứa nhét điện thoại nằm ngang dựng đứng trong hộp bút để đọc truyện, hay lợi dụng mái tóc dài để che tai nghe không dây xem video.
Quan hệ giữa học sinh và giáo viên là minh chứng rõ nhất của câu "vỏ quýt dày có móng tay nhọn", một bên luôn có cách để kiểm tra, một bên luôn có cách để chơi.
Mấy học sinh chuyển từ lớp A xuống không quen cho lắm, hoặc có thể tâm trạng vốn tồi tệ, người nào người nấy mặt ủ mày chau.
Thịnh Vọng trở thành ngoại lệ duy nhất.
Lúc trước Sử Vũ nói với Thịnh Vọng về những điều này có thêm thắt yếu tố hư cấu chém gió, nhưng hắn đã quên Thịnh Vọng từng chuyển nhà rất nhiều, từng đến rất nhiều lớp.
Mỗi lớp có một bầu không khí riêng, nghịch hơn lớp B Thịnh Vọng cũng từng vào rồi ---- hồi xưa thi cấp ba, những học sinh mũi nhọn đủ tư cách tham gia kì thi tuyển thẳng được chọn ra, gộp thành một lớp ôn cấp tốc trước khi thi, đấy mới gọi là ngông.
Đóng cửa phòng học kéo kín rèm, tụ lại một bàn nào đánh bài, nào chơi cờ, đủ các trò. Hồi xưa Thịnh Vọng lôi cái khung bóng rổ bị gãy đóng lên tường cuối lớp, mấy thằng con trai ngứa tay cái khỉ gì cũng ném được, còn dám thi đấu nữa chứ. Thịnh Vọng ném bóng rổ cực kỳ chuẩn chủ yếu nhờ hai tháng đó.
Thậm chí còn cầm xúc xắc đến lớp, lấy cốc nước để đựng, thua thì mời cả lớp đi ăn khuya, nói là cả lớp thôi chứ thực ra có mỗi 18 đứa. Thịnh Vọng đen, từng mời rất nhiều lần.
Khi đó căng tin trường cung cấp riêng bữa khuya cho giáo viên trực ban, theo lý thì học sinh không được mua, sợ tắt đèn rồi vẫn chưa ngủ. Nhưng bọn cậu luôn luôn thành công. Hai đứa vòng đi báo cáo, giáo viên trực ban cầm sổ trừ điểm chạy tới bắt, bọn cậu chia làm ba đường, cứ thế cắt đuôi trong cuộc vây bắt, xách đồ ăn chạy về kí túc xá nâng chén ăn mừng, sau đó thứ hai vui vẻ gặp nhau tại "Đại hội phê bình trước cờ".
Những việc Sử Vũ chưa từng thấy thì Thịnh Vọng từng làm hết rồi. Từ miệng rộng nói đúng lắm, cậu có gương mặt lừa tình, thoạt nhìn ngoan ngoãn thật thà thôi.
Dạo ấy cậu cứ nghĩ mình thích lớp ấy nhất, vì được xõa hết mình, vì sôi nổi vui vẻ, vì đỡ phải về căn nhà buồn tẻ không một bóng người.
Về sau cuộc thi tuyển thẳng kết thúc, lớp học lâm thời ấy giải tán, cậu mới phát hiện thì ra cái cậu gọi là niềm vui cũng chỉ đến thế ----
Ngày nghỉ thứ hai, quãng thời gian nô đùa bung xõa bắt đầu trở nên lu mờ, một tháng sau, cậu không gọi xuôi miệng tên bạn học nữa rồi, chỉ nhớ biệt danh thôi. Sau đó nữa, những con người trong quãng thời gian ấy dần dần biến thành "họ".
Bởi vì nghĩ lại, toàn là chuyện vụn vặt, cũng chẳng tốt đẹp sâu sắc, thực sự không có gì đáng nói.
Tiết học buổi chiều ở lớp B bị Toán Lý chiếm hết. Giáo viên đứng trên ra sức chữa bài tập, bên dưới chỉ có lẻ tẻ vài người cầm bút, Thịnh Vọng là một trong số đó.
Nhưng cậu cũng không chép bài.
Lớp phó học tập tranh thủ thời gian nghỉ trưa phát bổ sung cho mấy bạn mới như cậu bài tập ngữ văn và tiếng anh giáo viên giao. Cậu chia một lỗ tai nghe giảng, còn ngòi bút thì thong dong làm đề tiếng anh.
Lúc lật giấy, cậu giẫm nhẹ lên thanh ngang dưới bàn rung rung cái ghế, cảm thấy tầng trên tầng dưới chẳng khác mấy.
Tốc độ nói của giáo viên hơi chậm, mạch suy nghĩ phân tích hẹp quá, không đào sâu độ khó bằng mấy thầy cô như lão Hà, phần mở rộng liên hệ hơi ít, đề luyện tập rất nhiều câu hỏi lặp đi lặp lại. Nhưng những việc này cậu tự điều tiết cân bằng được, ngoài ra thì không còn khuyết điểm nào khác.
Đã bảo chẳng có gì khó rồi mà, thấy chưa, thích ứng rồi đây này.
Cậu thầm nhủ trong lòng.
Ngoài cửa sổ mưa gió dầm dề suốt một quãng thời gian dài đằng đẵng, giọt nước tới tấp vỗ vào mặt kính tạo thành tiếng động nhịp nhàng ngay ngắn mà đơn điệu, nghe như chiếc đồng hồ treo cuối lớp, mải miết lặp đi lặp lại một âm thanh, thời gian tĩnh lặng trôi qua trong tiếng động ấy.
Sắc trời tối đen lờ mờ, chẳng biết còn sớm hay đã muộn, giọng nói của giáo viên khiến người ta díp mắt.
Thịnh Vọng ngước mắt lên trong lúc làm đề, bỗng mất định hướng thời gian. Cậu rút một tờ đề Văn ra, bỏ thời gian nửa tiết làm đến câu đọc hiểu cuối cùng, chữ viết bắt đầu đứt quãng.
Cậu vạch vài nét mới nhận ra ống mực đã thấy đáy tự bao giờ, chỉ còn một lớp dầu vàng ---- làm Văn bao giờ cũng tốn mực kinh khủng.
Cậu xoáy đầu bút mở ra theo thói quen, khẽ dựa ghế về đằng sau, chẳng quay đầu lại mà gõ gõ bàn sau, rồi chìa tay chờ.
Thời gian xuất hiện khoảng trống vài giây, chẳng có ai đặt đồ vào bàn tay chìa ra của cậu. Cậu không đợi được ruột bút mới, chỉ chờ được câu hỏi khó hiểu của Sử Vũ: "Làm gì thế? Mượn thước hay mượn bút à?"
Thịnh Vọng sửng sốt trong giây lát, bỗng lúng túng thôi rồi.
Giây phút ấy tiếng mưa rơi như ồn ào thêm, làm lòng người phiền muộn. Cậu quay người lại trong tiếng ồn ào, định trả lời câu hỏi của Sử Vũ rằng: "Có thừa ngòi bút không? Cho tôi mượn một cái, mai tôi trả."
Nhưng cậu không hé miệng, không muốn nói thành lời.
Sử Vũ vẫn đang mù mờ, Thịnh Vọng nhoẻn cười nói: "Không có gì, tôi làm đề mụ đầu thôi."
"À...." Sử Vũ ngơ ngác trả lời.
Chẳng đợi nói thêm gì nữa, Thịnh Vọng đã quay đầu lên.
Cậu nhìn cái bút nước tách làm đôi, bỗng chẳng còn hứng làm đề tiếp nữa. Cậu ngồi trong tiếng mưa rơi hồi lâu, rốt cuộc thừa nhận mình có hơi nhớ thật rồi.
Chưa được mấy phút mà cậu đã bắt đầu nhớ anh bạn tầng trên rồi.
Thời gian còn lại trôi qua thế nào, Thịnh Vọng không nhớ nữa. Cậu chỉ nhớ khi tiếng chuông tan học vang lên, cậu giật mình móc chiếc ô chưa bao giờ dùng trong cặp, vội vàng chạy đến cửa hàng tiện lợi Hân Hoan.
Ông chủ Triệu rất kinh ngạc, cằn nhằn mắng: "Ơ kìa, mưa to thế chạy đến đây làm gì? Cháu nhìn ống quần cháu đi, ướt sũng bùn