"Hắn sẽ chọn tới chọn lui trên người mình, moi hết thứ có thể moi để cho người mà hắn quan tâm."
Biên tập: Chuối
Cụ Đinh có một cái điện thoại cũ, kiểu chữ to như chuông đồng. Nghe nói lúc trước Giang Thiêm định mua cho cụ smartphone, hơn nữa còn hứa sẽ kiên nhẫn dạy cụ cách dùng. Nhưng ông cụ sống chết không chịu, nói mắt mình mờ, không nhìn thấy chữ trên màn hình của mấy cái smartphone.
Ông cụ là người cứng đầu, cụ dọa nếu mua về thì cụ sẽ cầm đi bán luôn, cụ sẽ làm thật ấy chứ đùa, thế là Giang Thiêm không lay chuyển được, đành mua một cái dành riêng cho các ông bà già. Thứ bọn trẻ chê bai thì các cụ rất thích, sau khi nhận rồi không bao giờ rời tay.
Giang Thiêm là kiểu nói một đằng làm một nẻo nên ông cụ rất thích trêu hắn, thường hay khoe với người ta rằng Tiểu Thiêm mua cho tôi vân vân, tất nhiên cũng khoe với Thịnh Vọng rồi. Lúc ấy Giang Thiêm đang ngồi ăn cơm bên cạnh, càng ăn mặt càng xị, cuối cùng gắp thẳng một cái đùi gà to vào bát ông cụ và bảo: "Ăn cơm đừng nói chuyện nữa."
Ông cụ cầm đũa quất hắn, nói hắn láo lếu xấu tính, Thịnh Vọng ngồi cạnh cười gần chết.
Điện thoại của ông cụ có chức năng cài đặt số điện thoại khẩn cấp, để phòng khi có việc gấp. Giang Thiêm chiếm được vị trí số 1, ông cụ nói thế là đủ rồi. Sau này Giang Thiêm đánh tiếng với cửa hàng Hân Hoan, bỏ thêm ông chủ Triệu vào. Rồi lúc Thịnh Vọng đến lại thay đổi chút, cậu chiếm số 2, ông chủ Triệu đổi thành số 3.
Nhưng bình thường cụ Đinh toàn gọi cho Giang Thiêm, nên lúc nhận được điện thoại Thịnh Vọng khá bất ngờ.
Ông cụ nói: "Quý Hoàn Vũ lại đến đây làm phiền ông, cháu kéo Tiểu Thiêm đến chỗ khác ăn cơm đi, đừng để nó tới."
Nghe lạ ghê, Thịnh Vọng thắc mắc: "Ông ơi ý ông là không được nói cho anh ấy biết Quý Hoàn Vũ đang ở đó?"
"Thừa lời, không thì ông đã gọi thẳng cho nó luôn." Ông cụ tức giận bảo.
Cụ Đinh nói dối qua điện thoại cực dễ bị nhận ra, cụ sợ người ta hỏi, nên giọng điệu sẽ rất dữ, dăm ba câu cúp máy cái rụp, không cho ai nói lời nào.
Đừng bảo Giang Thiêm, đến Thịnh Vọng còn nhận ra được chính xác.
Thịnh Vọng "À" lên.
Ông cụ bảo: "Ông sợ nó nghe tên Quý Hoàn Vũ thì tâm trạng không vui."
Đúng thế thật, Thịnh Vọng đã được chứng kiến Giang Thiêm lật mặt. Lúc trước Giang Âu mới nhắc tới một câu thôi mà tâm trạng hắn đã trở nên bét nhè bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Điều này thật lạ quá, Thịnh Vọng nghĩ mãi không hiểu.
Cậu không kìm được bèn hỏi: "Ông ơi, vì sao Giang Thiêm ghét chú ấy thế ạ?"
Ban đầu cụ Đinh không hiểu ý cậu, ông nói như chuyện đương nhiên: "Quý Hoàn Vũ là cái loại chẳng ra gì, có một thằng bố như nó thì khác gì không có đâu? Ghét nó là chuyện quá bình thường."
"Không phải, cháu hiểu điều ấy." Thịnh Vọng ngẫm nghĩ và nói: "Nhưng mà nếu nói về chuyện ít quan tâm chăm sóc, thì theo như những gì ông kể cho cháu nghe, thật ra...."
Thật ra Giang Âu và Quý Hoàn Vũ kẻ tám lạng người nửa cân, đều ít quan tâm săn sóc Giang Thiêm hồi bé. Khác nhau ở chỗ Giang Âu bận rộn không còn cách nào khác, Quý Hoàn Vũ thì bản tính vốn vậy.
Nhưng thái độ của Giang Thiêm quả thực khác xa như ngày với đêm. Đối với Giang Âu, tuy không thân thiết như mẹ con bình thường nhưng ít ra hắn vẫn che chở bảo bọc, vẫn quan tâm và mềm lòng. Còn thái độ đối với Quý Hoàn Vũ thì rất xa lánh kì thị, thậm chí chẳng muốn nhìn nhiều hay nói nhiều.
Lúc trước nghe cụ Đinh kể chuyện Giang Thiêm hồi bé, Thịnh Vọng từng nghĩ có phải Quý Hoàn Vũ đánh hắn hay không, nhưng về sau lại thấy không đúng lắm, vì Giang Thiêm chả sợ Quý Hoàn Vũ tẹo nào.
Khi hai bố con ở cạnh nhau, Quý Hoàn Vũ còn cẩn thận hơn. Sự cẩn thận ấy không phải vẻ bề ngoài, mà là... hình như chú ta rất sợ nói câu nào chọc vào bãi mìn của Giang Thiêm. Còn Giang Thiêm chả sợ chú ta tí nào, không có tẹo nào luôn, chỉ có chán ngán thôi.
Nói nặng hơn thì là ghét cay ghét đắng.
Đầu bên kia điện thoại cụ Đinh bảo không rõ lắm, vì những năm ấy cụ đâu bước vào nhà Giang Thiêm, đâu biết giữa hai cha con từng xảy ra hiềm khích gì. Cụ cũng giống Thịnh Vọng, toàn đoán mò thôi.
Nhưng Giang Thiêm khó đoán quá đi....
Thịnh Vọng nghĩ thầm.
"Thế chú ấy đến nhà ông làm gì ạ?" Thịnh Vọng hỏi.
Cụ Đinh cười khẩy, nói: "Còn làm gì được nữa, biết Tiểu Thiêm không ghét ông già này, thân thiết với ông hơn, tới tìm ông làm thuyết khách chứ sao. Chắc nghĩ ông đây già đầu lú lẫn, dễ bị lừa, nó ra vẻ tử tế thì ông sẽ thấy nó tốt đẹp lắm. Cũng có thể nó nghĩ hiếu kính ông thì Tiểu Thiêm sẽ không ghét nó nữa."
Thịnh Vọng nghĩ mà buồn cười, một ông bố ruột, thất bại đến mức phải hiếu thuận với cụ hàng xóm mới kéo gần quan hệ với con trai được, đúng là tài tình thật.
"Chú ấy thuyết phục ông cái gì?"
"Thuyết phục giảng hòa." Cụ Đinh thở dài: "Long nhong hơn nửa đời người, đột nhiên nhớ ra mình còn một đứa con trai, chắc muốn tháo gỡ mâu thuẫn giảng hòa với Tiểu Thiêm."
"Lúc trước chú ấy ở nước ngoài mà nhỉ?" Thịnh Vọng nói.
"Ừ, ông nghe nói bạn cùng lớp hay bạn bè gì ấy của nó bị bệnh nặng, chẳng biết ung thư hay gì. Chắc nó ngẫm lại thấy sợ cũng nên. Người mà, đến cái tuổi này là thế, dễ nghĩ đông nghĩ tây, những việc mà hồi trẻ không quan tâm không để ý thì giờ bắt đầu hối hận. Chứng kiến người khác bệnh tật rồi nghĩ đến mình sẽ có một ngày như thế, nếu tới lúc ấy ngay cả một người ở bên cạnh cũng không có thì thảm lắm."
Thế nhưng khi Giang Thiêm còn bé cũng đâu có ai bên cạnh.
Thịnh Vọng phản bác trong lòng.
Ông cụ chép chép miệng, bực bội phàn nàn: "Đến nuôi con mèo con chó cũng phải sống chung mới tạo thành tình cảm, nó thì giỏi rồi, biết bao nhiêu năm qua, không biết Tiểu Thiêm ghét nó cỡ nào à? Trông chờ vào việc tươi cười dỗ dành đôi câu để xí xóa mọi chuyện, nằm mơ chắc. Còn định dắt nó ra nước ngoài, hừ —-"
Ông cụ hừ lạnh, nói: "Ông là người đầu tiên không đồng ý!"
Mãi đến khi cúp điện thoại, trong đầu Thịnh Vọng vẫn văng vẳng cái câu "Còn định dắt nó ra nước ngoài", mặc dù cậu biết Giang Thiêm không thèm để ý đến Quý Hoàn Vũ nhưng cậu vẫn để bụng.
Tối nay ăn cơm ở căng tin.
Cảm ơn Cao Thiên Dương, lúc tên ngố này đi vào căng tin bước quá chân, không cẩn thận giẫm vào cái giẻ lau đầy bọt của cô phục vụ căng tin, ngã dập mông xuống đất trượt đi vài mét.
Bạn học đi sau lưng hắn cười bò cả ra.
Ban đầu Thịnh Vọng còn hơi ủ ê, thấy thế không nhịn được nữa, gập người cười cả buổi mới phát hiện mình quen thói khoác vai Giang Thiêm, mà Giang Thiêm cũng đang cười.
Cao Thiên Dương ngồi dưới đất trợn trắng mắt, chìa tay ra nói: "Cười cái mẹ gì, không một ai đến kéo tao dậy à? Tốt xấu gì tao cũng đã cung cấp một màn tấu hài ngắn ngủi cho cuộc sống đầy áp lực của chúng mày, chả biết uống nước nhớ nguồn gì cả!"
Tống Tư Duệ cười nghiêng trái nghiêng phải, Thịnh Vọng bước tới nắm tay hắn, mọi người ba chân bốn cẳng đỡ hắn dậy.
"Ui quần tao có ướt không?" Cao Thiên Dương ngoái đầu nhìn sau lưng.
"Vẫn ổn, không đái dầm nhiều." Tống Tư Duệ nói.
"Đờ mờ tao lột quần mày ra để thay đấy mày tin không?" Cao Thiên Dương tức giận nói.
"Không tin, mày mặc không vừa đâu."
"Tao —-"
Cao Thiên Dương tức tối chết mất, bụm đít ngồi xuống với mọi người. Hắn nói: "Anh Thịnh, em biết anh là người tốt, em muốn ăn sườn xào chua ngọt, bò hầm cà ri với gà xào ớt ở cửa số 8, anh có thể lấy giúp em không? Hôm nay không được ăn thì em sẽ đau lòng chết ở đây mất."
"???"
Thịnh Vọng quay đầu nhìn hàng dài rồng rắn nhau đến tận cửa căng tin, khó tin hỏi: "Nhìn tôi có giống yêu cậu không?"
Cao Thiên Dương hôn gió với cậu, nói: "Em quyến dũ thế này mà."
Vừa dứt lời, thẻ học sinh trong tay hắn bị ai đó giật mất.
Hai ngón tay Giang Thiêm kẹp thẻ của hắn, lắc lắc trước mặt hắn, bình tĩnh bảo: "Tôi mua, muốn ăn gì nói lại lần nữa."
Cao Thiên Dương: "...."
Hắn đáp: "Em muốn ăn cải bẹ, trứng hấp với sườn lợn ở cửa số 3."
Giang Thiêm nói: "Đợi đấy."
Mọi người cười ỉa.
Ngoại trừ cửa số 8 đông đúc, thực ra những cửa khác cũng không vắng lắm. Thịnh Vọng và Giang Thiêm xếp cuối hàng trước cửa số 3, bọn Tống Tư Duệ cũng cười đùa đi theo.
Mọi người không chen chúc nhưng cảm giác tồn tại của người sau lưng mạnh mẽ quá. Thịnh Vọng cầm góc thẻ học sinh quạt gió trong vô thức, bỗng nghe Giang Thiêm hỏi: "Cậu nóng à?"
"..."
Nói chuyện đúng lúc thật.
Thịnh Vọng dừng tay lại, nhét thẻ vào trong túi áo, cảm giác tồn tại của người nào đó rõ rệt hơn.
"Thầy cô giảng bài có ổn không?" Giọng nói trầm lắng của Giang Thiêm vang lên tiếp, rất bình tĩnh, không bén nhọn đâm chọc như lúc ở Ngoài rặng ngô đồng.
"Ổn lắm." Thịnh Vọng trả lời.
Dứt lời cậu thấy đáp án hơi nhạt nhẽo, bèn bổ sung: "Hơi qua loa, nhưng vẫn ổn."
Một lúc lâu sau, cậu mới nghe thấy Giang Thiêm lên tiếng: "Ừ."
Thời gian cho một bữa cơm rất ngắn, bọn Cao Thiên Dương thuộc trường phái ăn như hổ đói, còn Thịnh Vọng thì nhã nhặn nhưng không lề mề.
Bọn cậu quay về tòa nhà Minh Lý, chia tay nhau ở đầu cầu thang tầng 3. Lục bước vào lớp B, Thịnh Vọng cảm giác trái tim mình từ từ nặng trĩu, như khinh khí cầu dừng đốt cháy.
Cho đến bây giờ, cậu