"Em không biết chuyện của anh với Lâm tử, nhưng Giang Thiêm thì biết."
Biên tập: Chuối
Thịnh Vọng bỗng thấy khó chịu.
Trái tim như bị ai véo cho phát, tức thì bủn rủn tê rần.
Đối mặt với một Giang Thiêm như vậy, cậu chẳng thể thốt nên lời từ "không". Đột nhiên cậu thấy mình buồn cười thật, bận rộn biết bao ngày qua, cuối cùng bị một câu của anh cậu đập về nguyên hình. Cậu muốn nói "Anh giỏi ghê", nhưng không tài nào mở miệng nổi.
Suốt một quãng thời gian dài ơi là lâu, cậu chỉ nhìn chằm chặp quyển vở ấy, không nói chuyện, không ngẩng đầu, cơ thể cũng chẳng nhúc nhích. Mãi đến khi cảm giác bủn rủn xuôi theo dòng máu ngấm dần xuống dưới, không còn khó chịu nữa, cậu mới vội vàng chớp chớp mắt.
"Được chứ." Cậu thấp giọng đáp lời, cổ họng hơi khàn khàn. Cậu mím môi hắng giọng, bấy giờ mới ngẩng đầu lên lắc lắc quyển vở và nói: "Có cái này rồi mà còn không về được nữa thì em đâm đầu xuống đất cho xong."
Giang Thiêm không đáp lời.
Đôi mắt hắn rất đẹp, mí mắt mong mỏng, nếp gấp đuôi mắt không dài rộng mà hơi nhếch lên. Khi hắn liếc nhìn bạn qua đuôi mắt sẽ đem tới cảm giác vừa lạnh nhạt vừa kiêu căng, dường như chẳng thèm chú ý tới ai. Nhưng khi hắn nhìn thẳng bạn như thế này, đôi mắt rũ xuống, phản chiếu những chấm đèn chẳng sáng lắm, vậy bạn đã nằm trong mắt hắn rồi.
Thịnh Vọng nằm trong mắt hắn thật lâu, hắn mới gật đầu nói: "Được." Rồi sự bén nhọn quanh người dần dần dịu xuống, như thể thở phào nhẹ nhõm.
Trong vài giây đồng hồ ấy, thậm chí Thịnh Vọng có ảo giác mình tâm linh tương thông với anh trai. Ảo giác ấy thôi thúc cậu nói "Anh, em có thể ôm anh một cái không", nhưng vừa định mở miệng thì chuông báo tắt đèn vang lên.
Cậu kinh ngạc, giật mình hoàn hồn.
Bên ngoài ban công loáng thoáng mùi hoa quế, với nhiệt độ của tầm cuối tháng 11 thì hoa đã rụng sạch từ lâu rồi, chẳng biết hương thơm ít ỏi giấu mình ở đâu, bướng bỉnh lan tỏa khó mà nhận ra. Xáo động trong lòng Thịnh Vọng chậm rãi nằm yên theo mùi hương phiêu đãng.
Cậu cầm quyển vở đứng dậy, nói với Giang Thiêm: "Đi vào đi?"
"Ừ, giảm nhiệt độ rồi." Giang Thiêm liếc ra ngoài lan can, nghiêng người mở cửa ban công, ý bảo Thịnh Vọng đi trước.
Ban nãy ngón tay siết chặt quá, bây giờ bỗng dưng thả lỏng nên vừa tê tê vừa nhoi nhói. Thịnh Vọng cử động các đốt ngón tay đi vào trong phòng, lúc bước qua cánh cửa ban công thấp bé, gáy cậu bị vỗ nhẹ một cái.
Chẳng biết là vỗ về hay gì khác.
Thịnh Vọng sửng sốt, quay phắt đầu lại, Giang Thiêm đã vào nhà. Hắn đi thẳng qua chiếc bàn học dài, lấy quần áo và khăn lông trong tủ, nói: "Tôi đi tắm."
Sử Vũ ngồi trên giường vắt chéo hai chân nhắn tin, Khâu Văn Bân kẹp đèn bàn tích điện lên thành giường, nhắc nhở: "Đại thần ơi cậu nhanh lên nhé, giáo viên tuần tra sắp tới rồi đấy."
"Biết rồi." Giang Thiêm đáp lời rồi bước vào nhà tắm.
"Anh Thịnh đứng đấy làm gì thế?" Khâu Văn Bân xuống giường lấy sách, vì Thịnh Vọng cứ đứng cạnh cửa ban công nên không gian hơi chật chội.
"Hả?" Thịnh Vọng gãi gãi tóc sau gáy, nói: "À không có gì, tự dưng nghĩ đến vài chuyện thôi."
Chẳng mấy chốc Giang Thiêm đã tắm xong bước ra, Thịnh Vọng cầm quần áo khăn lông bước vào. Trong nhà tắm hơi nước mịt mùng, giây phút nước ấm xối xuống đầu, cậu bỗng nhiên suy nghĩ thông suốt. Đúng hơn là từ lúc cậu nói với Giang Thiêm "Có thể quay về được", thì đã nghĩ thông rồi.
Cậu chỉ thích một người thôi mà, có gì không được? Đời người dài tám mươi chín mươi năm, cậu mới bắt đầu thôi. Tương lai dài rộng, xa vời không nhìn thấy điểm cuối, cậu chỉ thích Giang Thiêm trong khoảng thời gian này mà thôi, chẳng biết sẽ kéo dài được bao lâu, cậu không định nói ra, cậu hiểu rằng không thể có kết quả gì.
Tương lai là một đường thẳng tắp, bây giờ cậu chỉ đi lệch một lát thôi, sớm muộn gì cũng sẽ quay về. Chuyện này có nghiêm trọng không?
Chẳng nghiêm trọng tí nào.
Bấy giờ nước nóng đã hết, dòng nước xối xuống người chớp mắt lạnh ngắt. Thịnh Vọng tắt vòi hoa sen, cầm khăn mặt lau tóc.
Cậu hắt hơi trong hơi nóng lượn lờ, thầm nghĩ: Tiên sư lạnh quá, mình phải quay về lớp A.
Tuổi mười sáu mười bảy là cái tuổi hôm nay có rượu hôm nay say.
Người ta cưỡi ngựa xem hoa, cậu ngắm anh cậu thì có ảnh hưởng đến ai, chả mất miếng thịt nào. Chưa kể anh cậu là đồ đầu gỗ, có gì mà phải sợ.
*
Tâm trạng thiếu niên sánh ngang với tiết trời tháng 6, lúc mưa to xối xả thì mây đen kín đầu, cứ như cả đời sẽ không tan. Mưa dừng rồi thì lập tức sáng sủa rạng ngời, mặt trời rực cháy nhô cao.
Mấy ngày nay Thịnh Vọng như hóa thân của mặt trời rực cháy.
Với tư cách là bạn cùng phòng kiêm bàn sau của Thịnh Vọng, Sử Vũ được cảm nhận rõ nét nhất.
Giai đoạn trước, Thịnh Vọng chỉ vùi đầu làm đề chẳng buồn đoái hoài đến ai, làm hết quyển này đến quyển nọ. Điều ấy khiến Sử Vũ đứng ngồi không yên, cũng lôi mấy bộ đề ra lén lút thi đua, rồi hắn phát hiện mình không tài nào bắt kịp đối phương.
Mấy ngày nay, Thịnh Vọng bỗng dưng lười hẳn ra. Như thường lệ giáo viên đứng trên bảng giảng bài cẩn thận tỉ mỉ, cậu ngồi dưới chơi cắt giấy. Cậu chọn chọn lựa lựa mấy quyển tổng hợp đề thi đã làm xong, cắt vài trang ra, còn lại nhét thẳng vào chồng giấy vụn đồng nát.
Cậu không làm đề, cũng chẳng tập trung nghe giảng. Phần lớn thời gian cậu ngồi xoay bút đọc một quyển sổ bìa da màu nâu đậm, thỉnh thoảng lôi vở ra viết nháp vài dòng, viết viết rồi còn lấy điện thoại nhắn tin wechat với người khác nữa chứ.
Sử Vũ liếc mắt dòm trộm, vì nhìn nhanh quá nên không thấy được nội dung, chỉ thấy hai chữ cuối biệt danh là "Trường Bạch". Hắn nghĩ mãi mà không nhớ ra xung quanh có ai tên Trường Bạch.
Mãi đến buổi tự học tối thứ tư hôm nay, hắn mới biết anh bạn "Trường Bạch" thần bí là ai.
Buổi tự học tối dành riêng cho học sinh nội trú bắt đầu sau khi học sinh ngoại trú tan học, cả lớp xách cặp lục tục đến giảng đường được chỉ định. Trên giảng đường có một giáo viên phụ trách giải đáp các câu hỏi, thường là giáo viên trong khối thay phiên nhau trực.
Giảng đường khá rộng, chỗ ngồi tự do, không cần xếp theo lớp. Trước giờ Thịnh Vọng luôn ngồi ở vị trí quen thuộc tại hàng cuối cùng, Sử Vũ và Khâu Văn Bân ngồi trước mặt cậu, để tiện tan học cùng về với nhau.
Khi chuông báo sắp vào học vang lên, mọi người đã di chuyển gần hết, trong phòng học dần dần im ắng.
Giáo viên trực lớp quét mắt xung quanh, áng chừng đã đến đủ, toan đi ra đóng cửa phòng. Kết quả vừa đứng dậy, một nam sinh đeo cặp trên vai bước vào. Giáo viên sững sờ, buột miệng hỏi: "Sao em lại tới đây?"
Các học sinh tự học nhao nhao ngẩng đầu lên nhìn, sau đó rộ lên ồn ào.
Người tới là Giang Thiêm, xôn xao vì mọi người đều biết lớp A có đặc quyền không cần đến giảng đường tự học.
Thịnh Vọng ngẩng đầu trong tiếng bàn tán nhốn nháo, Giang Thiêm đang nói chuyện với giáo viên trực lớp, giữa lúc tạm dừng hắn ngẩng đầu nhìn quanh phòng, khựng lại trên người Thịnh Vọng chốc lát rồi quay sang nói nhỏ gì đó với giáo viên. Và rồi hắn bình tĩnh bước một bước hai bậc đi tới, băng qua dãy bàn.
Cả một phòng toàn ngỗng, à không, mọi người duỗi dài cổ theo bước chân hắn. Sử Vũ ngồi gần nhất, lỡ nhìn thấy điện thoại Thịnh Vọng.
Màn hình điện thoại của cậu chàng không che không chắn, cứ phơi phơi trên bàn, như chẳng sợ ai dòm. Trên màn hình là khung trò chuyện wechat, trên đầu là biệt danh của đối phương. Lần này cuối cùng hắn đã thấy đủ biệt danh: Cây thần núi Trường Bạch.
Anh bạn Cây thần núi Trường Bạch gửi tin nhắn nửa phút trước, hỏi Thịnh Vọng: Tự học hay ngồi hàng mấy.
Thịnh Vọng trả lời: Hàng cuối cùng.
Sau đó Giang Thiêm bước vào, không cần nói cũng biết Thần cây là ai. Trong lòng Sử Vũ thầm nhủ mình đúng là không thể hiểu nổi biệt danh của anh em trai, toàn mấy cái thứ quái lạ gì ấy.
Giang Thiêm ngoảnh mặt làm ngơ mọi sự chú ý, hắn ngồi xuống bên cạnh Thịnh Vọng, móc một quyển sách dày cộp bìa xanh đậm trong cặp ra, rồi rút thêm một cây bút, bấy giờ mới nhấc mí mắt hỏi người bên cạnh: "Đờ ra đấy