"Nó nói anh Thiêm của tôi trông có giống sẽ thích một người nào đó không?"
"Chưa chắc."
Biên tập: Chuối
Kí túc xá giáo viên của ngôi trường này quả thật có điều kiện tốt hơn kí túc xá học sinh bình thường nhiều, ngoài nhà vệ sinh riêng ra còn có một phòng bếp nhỏ, tủ lạnh mini và máy giặt tiệt trùng, ngay cả cái giường tầng cũng "chanh sả" hơn kí túc xá học sinh một tí, ít nhất đủ rộng và có bậc thang đi lên giường trên, không cần giẫm chân lên thanh sắt.
Dương Tinh làm tròn bổn phận đưa hai học trò đến tận kí túc xá, cô dạo quanh phòng rồi ra ban công, nói đúng hơn là sân phơi, vì đây là phòng cho các thầy cô ở nên cũng chẳng canh phòng nghiêm ngặt vây kín chặt chẽ, thậm chí còn đặt hai chiếc ghế để ngồi uống cafe, cứ như sẽ có ai đó ngồi đây hóng gió buốt đít vậy.
Đối diện sân phơi là rừng lá thu kéo dài liên miên trên ngọn đồi nhỏ, Dương Tinh chẹp miệng lầm bầm: "Trông lãng mạn phết."
Thịnh Vọng đang soạn đồ đạc, nghe vậy bèn hỏi cô: "Có okela hơn kí túc xá giáo viên trường mình không cô?"
Dương Tinh nhận xét: "Phòng ở đây nhỏ hơn của bọn cô, phòng cô có cả phòng ngủ và phòng khách cơ, nhưng phong cảnh chỗ này được phết, nói chung có điểm nhấn, thầy cô cũng khổ lắm chứ đùa, ngày ngày chấm bài thi của các cậu, không cẩn thận là tức phát điên."
Thịnh Vọng không thèm khiêm tốn: "Dù sao môn Anh cũng không phải tại em."
"Đừng xòe đuôi nữa, đưa thẻ phòng cho tôi." Giang Thiêm cất xong vali trống, chìa tay nói với cậu.
"Ò." Thịnh Vọng ngoan ngoãn móc túi.
Dương Tinh thấy thế thì buồn cười, bèn hỏi Giang Thiêm: "Thẻ phòng mỗi người một cái mà, cậu cầm của nó làm gì?"
Giang Thiêm cầm lấy thẻ, mí mắt mong mỏng vén lên, nói rất chi là mỉa mai: "Cô tự hỏi cậu ấy đi."
Thịnh Vọng nghiêm mặt đáp: "Báo cáo chị Tinh, tính đến hôm nay em đã từng mất thẻ học sinh ba lần, chìa khóa kí túc xá hai lần, ba cái thước, bao nhiêu cái bút ấy nhở?"
Dương Tinh: "...Sao cậu không mất cả não luôn đi?"
Thịnh Vọng ngẫm nghĩ rồi giải thích: "Nhưng dạo gần đây đã sửa đổi rồi, trong khoảng thời gian này không mất cái gì hết."
Ngón tay Giang Thiêm khựng lại, rũ mắt lặng thinh chốc lát rồi lặng lẽ nhét thẻ phòng vào túi bên trái balo.
Cửa phòng họ không khóa, bên ngoài bỗng rộ lên nháo nhào, một làn sóng trai tráng ùa từ tầng dưới lên, vừa trêu đùa vừa cười cợt.
"Gì mà ồn thế?" Dương Tinh bước ra ngoài cửa, Thịnh Vọng và Giang Thiêm cũng theo sau.
Họ thấy tất cả nam sinh ở mấy phòng kí túc bên cạnh nằm nhoài trên hành lang, chụm đầu nghiên cứu thời khóa biểu trong đợt tập huấn này, có lác đác vài đứa đi lên cầu thang, miệng mải mê cảm thán: "Đù má sắp xếp vãi đạn thật."
Học sinh tham gia đợt tập huấn này ít nhiều gì cũng sẽ liên kết với nhau, cùng một trường tụ vào một chỗ. Nhìn quy mô thế kia chắc là trung học số 1 rồi.
Bao năm qua trung học số 1 chiếm nửa già giang sơn trong trại tập huấn Tiếng Anh, đám học sinh tới đây như được về nhà, tự do bay cao bay xa, điệu bộ y chang chủ nhà.
Thịnh Vọng nghe họ bàn tán một lúc mới biết lí do đám nam sinh ồn ào như vậy, thì ra tất cả học sinh tham gia tập huấn bất kể nam hay nữ đều ở trong một tòa nhà, nam sinh tầng này, nữ sinh ngay tầng dưới.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc tầng dưới vang lên tiếng hô hào kinh ngạc, các cô gái cũng nhận ra rồi.
"Thật à, trường học chơi lớn thế?" Thịnh Vọng kinh ngạc nói.
Dương Tinh lắc đầu nói: "Cậu nghe tụi nó ồn ào thế thôi chứ mỗi tầng đều có cổng sắt ngăn cách cả, giờ để tiện cho di chuyển hành lí nên mới mở ra thôi, chờ tới lúc các cậu bắt đầu đi học thì mấy cái cổng đấy sẽ khóa lại đúng giờ quy định. Vừa thấy sắp xếp kiểu này là tôi phải hỏi hậu cần ngay, lúc đóng cổng sẽ kiểm tra phòng ngủ. Trung học số 1 đời đời cha truyền con nối, sao mà không biết chuyện này được."
"Thế tụi nó gào thét làm gì không biết." Thịnh Vọng dở khóc dở cười.
"Chịu chết." Dương Tinh bực bội nói.
Thời thanh xuân là đầy ắp xốc nổi và hấp tấp thế đấy, cả đám tụ tập vào với nhau, nhìn thấy việc gì hơi khác ngày thường tí thôi là ồn ào la hét. Không lâu sau đám nam sinh nọ tách ra, vài đứa kéo một cậu chàng đè chặt lên tường, trông chả khác gì đám ngốc Cao Thiên Dương, Tống Tư Duệ.
Dương Tinh giơ ngón tay chỉ chỉ hai người và bảo: "Cảnh cáo cáo cậu nhé, đi tập huấn về đừng có nhiễm cái sự đần thối của trung học số 1. Còn nữa, tầng dưới là nam hay nữ, có cửa sắt hay không đều không liên quan gì đến các cậu hết, chớ có đi thả thính nghe chưa?"
Vừa dứt lời, hai ánh mắt lặng lẽ nhìn cô, Dương Tinh ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy hai đứa này quả thực không phải hạng người thả thính con gái. Cô bèn sửa lời: "Con gái chủ động thả thính cũng không được, không cho phép đáp lại."
Hai đôi mắt vẫn lặng thinh nhìn cô, Dương Tinh: "..."
"Được rồi, tôi không thèm nói nữa." Dương Tinh cứ gặp phải hai cái đứa này là tức mình, cô phẩy tay nói: "Tóm lại tập trung tinh thần giành lấy bán kết về đây cho tôi, người khác thì tôi phải động viện trước khi thi, chứ hai cậu tâm lý đủ vững rồi. Tôi chỉ có một yêu cầu thôi, không được nộp bài trước, để tôi biết được thì cứ chờ đấy."
Dặn dò ổn thỏa xong, Dương Tinh lên chuyến xe riêng về nhà.
Thịnh Vọng ngẫm nghĩ lời cô nói, thầm nhủ cô lo thừa rồi. Sao cậu có thể trêu đùa ai được, có trêu đùa thật thì cũng không đến lượt tầng dưới. Còn những nữ sinh nọ thì người ta chả biết hai người các cậu là ai, chủ động cái gì chứ.
Nhưng rất nhanh thôi cậu đã nhận ra mình nhầm rồi, đúng là người ta biết thật.
Chiều hôm báo danh không có tiết học chính thức, chỉ có một buổi lễ mở trại tập huấn, thực chất không khác gì khai giảng, cũng là phát vài quyển sách và tài liệu, nói đôi câu động viên.
Trước cửa tòa nhà thí nghiệm có một phòng in, Giang Thiêm đi in thông tin học sinh cần nộp, Thịnh Vọng cầm balo của hắn đến phòng học chiếm chỗ trước, kết quả vừa bước vào lớp đã nghe thấy tên Giang Thiêm.
Thịnh Vọng đưa mắt nhìn đám đông đang tán gẫu và chọn chiếc bàn đôi cạnh cửa sổ ở hàng cuối lớp, nội dung tán gẫu của hàng trước truyền rõ nét vào tai cậu, nghe một lúc cậu mới hiểu, thì ra trong đám học sinh của trung học số 1 đằng kia có hai người học cùng lớp cấp 2 với Giang Thiêm, một nam một nữ.
Cô gái nọ ngồi trên bàn buộc tóc đuôi ngựa lỏng lẻo, mặc chiếc áo khoác rộng thùng thình, kéo cánh tay một nữ sinh khác cười nghiêng ngả với nhau, tất cả trận cười đều do cô nàng khởi xướng, thoạt nhìn đanh đá hơn cả Ớt bé lớp A.
Trông cô nàng có vẻ khá vui tính, mấy đứa trung học số 1 toàn lôi cô nàng ra đùa cợt, nói gì mà "Bạn cùng bàn cũ gặp nhau chắc chắn phải ôn lại chuyện xưa rồi", rồi gì mà "Lát nữa Giang Thiêm đến tôi sẽ kéo cậu ra ngồi trước mặt cậu ta."
Cậu trai đầu têu trò đùa ấy có làn da ngăm đen, mặc áo khoác thể thao màu bạc neon, đúng là nam sinh học cùng Giang Thiêm.
Thịnh Vọng lặng lẽ đưa mắt quan sát ghế trống trước mặt, kéo ghế ngồi xuống và gửi tin nhắn wechat cho Giang Thiêm.
[Sticker: Trung học số 1 có bạn học cũ của anh]
Lúc cậu gõ chữ thì thấy giọng điệu của mình rất bình thường, gửi xong nhìn lại tự dưng thấy hơi quái bèn gỡ tin nhắn.
Kết quả ngay sau đó, Giang Thiêm nhắn lại.
[Ảnh đế của rừng sâu: Ai cơ?]
Thịnh Vọng: "..."
Anh đang đi in cơ mà? Nhìn chằm chặp wechat làm gì?
Thịnh Vọng cằn nhằn trong lòng.
Giang Thiêm không nhìn thấy thì không sao, hắn trả lời thế kia làm cái câu "Bạn đã gỡ một tin nhắn" ngay bên trên trở nên dị hợm.
Thực ra hồi cấp 2 Giang Thiêm rất nổi tiếng, gặp phải bạn học cũ trong cuộc thi học sinh giỏi không có gì lạ. Anh cậu xuất sắc như thế, trong đám bạn học cũ có người thích hắn là quá bình thường, Thịnh Vọng chẳng thấy hề gì với chuyện ấy. Nhưng nhìn mấy cái tin nhắn này mà xem, trông như có gì ấy.
Thịnh Vọng nhìn khung trò chuyện phì cười, thế là lắm mồm