"Ai đó"
Biên tập: Chuối
Thực ra Thịnh Vọng vừa nói xong câu ấy thì hối hận ngay.
Thỉnh thoảng con người kích động lên thì đến mình cũng không cản được, cậu chẳng rõ mình nói thế để làm gì và bản thân muốn nghe thấy đáp án nào.
Cậu tưởng Giang Thiêm sẽ không thèm quan tâm câu đùa ấy, kết quả Giang Thiêm lại mở miệng đáp.
Rất khó để miêu tả cảm xúc trong chớp mắt ấy, đại não Thịnh Vọng trống rỗng hai giây, rồi cậu quay đầu hỏi: "Ai thế?"
Giang Thiêm không lên tiếng, như đang tự kiểm điểm hay hối hận trong im lặng, chắc vừa nãy hắn cũng đột nhiên kích động thôi. Hắn rũ tay xuống, chẳng ngước mắt lên mà quấn khăn mặt trắng muốt quanh bàn tay, nói: "Ai gì cơ?"
"Anh bảo chưa chắc còn gì?" Thịnh Vọng đứng thắng dậy.
Trạng thái bây giờ của cậu như vừa nốc ba cốc bia lạnh, khắp lồng ngực lạnh toát, nhưng máu và đại não lại nóng phừng phừng như say xỉn, cậu không biết Giang Thiêm sẽ cho cậu đáp án thế nào và mình thì đang mong ngóng hay đau khổ.
Giang Thiêm nhìn cậu, giây lát ấy hình như hắn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng hắn chỉ xoay người sang chỗ khác, ném khăn mặt quấn trên tay vào máy giặt.
"Thuận miệng phản bác thôi, không có ai hết." Hắn đẩy cửa ban công nói với Thịnh Vọng: "Vào ngủ thôi, gió nổi lên rồi."
Thịnh Vọng không đáp lời ngay.
Vài giây im lặng thật lạ lùng, cứ như đang ngấm ngầm cò cưa. Một lát sau, Thịnh Vọng nhấc chân bước vào phong, lúc đi ngang qua mặt Giang Thiêm, cậu lầu bầu: "Qua quýt, giữ bí mật với cả em nữa chứ."
Cậu bước hai bước rồi quay đầu lại hỏi: "Em có quen không?"
Giang Thiêm đứng sau lưng đóng cửa, nghe vậy tức giận bảo: "Có thôi đi không?"
"Được rồi được rồi, đi ngủ." Thịnh Vọng treo chiếc áo khoác choàng trên vai sau khi tắm xong lên móc áo, giẫm trên bậc thang nhỏ bằng gỗ trèo lên giường trên và chui tọt vào chăn.
Giang Thiêm ngó qua bên trên, chiếc chăn sọc xám phồng lên như một cái bọc, đỉnh đầu là gáy Thịnh Vọng. Hắn tới bên tường tắt đèn, trong phòng tức thì tối đen, chỉ có mép cái bọc giường trên lập lòe ánh huỳnh quang từ màn hình di động.
"Em chiếu đèn cho nhé?" Cái bọc hỏi.
"Nhìn được." Giang Thiêm nói.
"Ò."
Dù Giang Thiêm giục đi ngủ nhưng thực ra hắn cũng chẳng buồn ngủ tí nào. Hắn tựa đầu giường lướt điện thoại một lúc —-
Nói vài câu với Triệu Hi, trả lời tin nhắn của Cao Thiên Dương, mở album ra xem, sau đó lại quay về wechat. Hắn định nói chuyện với Triệu Hi tiếp, bỗng phát hiện cái con người nằm trên cùng khung trò chuyện đã âm thầm thay ảnh đại diện.
Giang Thiêm sửng sốt, ấn vào trang cá nhân của Thịnh Vọng và phát hiện cậu còn đăng một status —-
Bị sự tò mò làm nghẹn họng. @ai đó
Phía dưới kèm theo một bức ảnh hộp sữa màu hồng bị tay bóp dẹp.
Ảnh đại diện cậu mới đổi chính là cái ảnh này, nick name đổi thành: Rác tái chế.
Bên dưới status này có một đống comment.
Cao Thiên Dương: Gì thế? Chưa hít xong drama hay là làm bài bị vướng?
Tống Tư Duệ trả lời Cao Thiên Dương: Thằng ngu, chắc chắn là drama rồi.
Cao Thiên Dương trả lời Tống Tư Duệ: Mày mới ngu ấy.
Cao Thiên Dương: Thằng nào dám hố anh vậy anh Thịnh? Hạng người tung drama nửa chừng phải bị pháp luật trừng trị.
Ngô Khải: Hạng người tung drama nửa chừng phải bị pháp luật trừng trị.
Lý Dự: Giờ tớ cũng bị tò mò làm nghẹn họng mất rồi.
Trương Thanh Lam: Giờ tớ cũng bị tò mò làm nghẹn họng mất rồi.
...
Mấy đứa lớp A hí hửng xếp hàng comment y hệt nhau, một hàng dài dằng dặc trông ngu người vờ lờ. Mãi đến cuối hàng mới xuất hiện một kẻ phá hỏng đội hình.
Hắn nói: Ngồi đây hóng ai đó.
Ai đó: "..."
Hắn nhấc tay vỗ ván giường trên đầu như đang gõ cửa phòng ngủ của người nào đó. Thực ra hắn muốn nhắc lại rằng "Không có ai thật mà", kết quả mở miệng lại thành: "Sao tự dưng thay ảnh đại diện thế?"
Thịnh Vọng nằm trên ồm ồm đáp: "Đừng gõ, ngủ rồi."
Giang Thiêm cạn lời.
Màn hình điện thoại quay về trang cá nhân của người nào đó, ảnh đại diện to hơn nhiều so với trong status. Hộp sữa màu hồng bị bóp dẹp nửa cong, hình vẽ mặt cười biến dạng, khóe miệng xệch xuống.
Nếu không có dòng trạng thái ấy, chỉ nhìn ảnh đại diện thôi thì rất khó đoán rốt cuộc cậu đang nói đùa hay tâm trạng không vui.
Giang Thiêm nhìn một lát, ngón cái vuốt nhẹ màn hình như xoa đầu ai đó cách màn hình điện thoại.
Người giường trên trở mình, hồi lâu sau tiếng hít thở dần dần trở nên nhẹ nhàng chậm rãi và đều đặn, chắc là ngủ thật rồi. Ký túc xã tĩnh lặng, Giang Thiêm lắng nghe tiếng thở khẽ khàng rồi lại ấn vào dòng trạng thái nọ. Hắn muốn nói gì đó nhưng không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ comment một chuỗi dấu chấm.
Hàng dấu chấm của hắn rơi xuống cuối cùng, tách biệt hoàn toàn với đống spam cười cợt của những người khác, cách một đội ngũ dài dằng dặc đáp lời với "@ai đó" ở trên status, hai chữ vô cùng đơn giản bỗng nhiên trở nên mập mờ đen tối.
*
Trại tập huấn xếp lịch học không quá dày, buổi sáng dành cho việc ôn luyện kiến thức ngữ pháp, buổi chiều là khẩu ngữ, buổi tối không có nội dung gì mang tính bắt buộc, phòng tự học mở cả ngày, kí túc xá không hạn chế giờ giấc nghỉ ngơi.
Thi học sinh giỏi như dệt hoa trên gấm, muốn dệt hay không, dệt bao nhiêu hoa cũng chẳng có ai trông coi bạn, chí ít sẽ không đốc thúc bạn giống như chủ nhiệm lớp, tất cả dựa vào tự giác thôi.
So với các trường khác thì học sinh trung học số 1 ngang tàng hơn hẳn. Ngày đầu tiên tụi nó còn khá nề nếp, ngoan ngoãn loăng quăng trong khu vực trước núi, cơm nước xong xuôi ngoan ngoãn quay về kí túc xá, ngày hôm sau quay ngoắt 180 độ.
Vừa ra chơi, mấy đưa kia bèn gục đầu xuống bàn bắt đầu trao đổi xem tối đi đâu paylak.
Biện Thần cầm đầu to mồm hết phần thiên hạ, nhờ phúc của hắn mà cả lớp đều biết ngôi trường này không hề hoang vắng như những tưởng, có vài cửa hàng tập trung hết ở cổng Nam khuôn viên sau núi. Nhưng tính chất cửa hàng cực kì đơn điệu, chỉ có ăn với uống, chen ở giữa một hai quán cafe internet và board game.
"Hình như có một chỗ chơi Escape the room mới mở đấy, năm ngoái chưa có đâu, cơ sở vật chất được phết." Một nữ sinh trung học số 1 nói.
"Hay ngày mai đi xem thử?" Biện Thần đề nghị.
Hôm qua sau khi hắn sáp lại xin lỗi Thịnh Vọng xong thì không đổi chỗ nữa, lôi thêm đám bạn khác ngồi dàn hàng trước mặt Thịnh Vọng Giang Thiêm, biến thành chỗ ngồi cố định luôn.
Hắn xúi bẩy đám bạn trung học số 1 xong bèn quay đầu hỏi hai người bàn sau: "Sao sao, đi cùng không?"
"Ngày mai bận rồi." Thịnh Vọng từ chối chắc nịch.
"Bận gì?" Biện Thần hỏi rồi chuyển hướng: "Giang Thiêm thì sao?"
Thịnh Vọng lặng lẽ quay đầu nhìn anh cậu, anh cậu hẩy đầu về phía cậu và bảo: "Tôi đi cùng cậu ấy."
Biện Thần nhún nhún vai với bên cạnh, mấy bàn con gái nửa thất vọng nửa thẹn thùng dời mắt đi.
"Ngày mai bận gì quan trọng lắm à?" Biện Thần định bụng cố gắng lôi kéo, hết nhìn Thịnh Vọng lại quay sang Giang Thiêm: "Hả? Anh Giang, tốt xấu gì mình cũng là bạn học cũ mà."
Giang Thiêm không hề suy suyển. Hắn biết sinh nhật của Thịnh Vọng vào ngày mai, nói đúng ra thì mai không bận bịu gì cả, nhưng hắn nhận ra Thịnh Vọng chẳng hề thích thú với chuyện đi chơi, mà hắn cũng không thân thiết gì với Biện Thần cho cam. Cùng lớp cấp 2 nhưng chẳng nói được với nhau mấy câu, chưa kể cấp 3 không cùng trường.
"Sao mấy cậu không đi hôm nay luôn?" Thịnh Vọng thuận miệng hỏi.
"Sao hôm nay không đi ấy à?" Biện Thần cầm hai tờ giấy trên bàn phẩy phẩy và nói: "Anh đại, cậu quên cái thứ vừa phát rồi à? Tối nay không định chuẩn bị chắc?"
Trang giấy trong tay hắn được phát vào tiết một buổi chiều môn khẩu ngữ. Hôm nay không bố trí nội dung cạnh tranh đôi một mà chỉ ôn luyện căn bản và những điều cần chú ý khi diễn thuyết, sau đó giáo viên đưa ra một chủ đề cho tất cả học sinh viết một bài diễn thuyết xoay quanh chủ đề ấy, ngày mai chính thức bắt đầu PK theo nhóm.
Biện Thần hỏi đùa đùa: "Chiều mai hai ta đã thành đối thủ mất rồi, hay cậu nói thật cho tôi biết để tôi chuẩn bị tâm lý trước đi. Khẩu ngữ của cậu thế nào?"
Thịnh Vọng ngẫm nghĩ rồi đáp: "Tốt lắm."
Biện Thần: "..."
Hắn đã chuẩn bị sẵn chiến thuật đầu tiên khiêm tốt tiếp đó tâng bốc đối phương lên mây, phải khách sáo tí mới làm người ta khinh địch được. Nhưng không