Quyển 5: Quả dừa.
Chương 94: Thời gian.
"Trong câu chuyện cũ xa vời của cậu có một người, chỉ nán lại chốc lát đã đi."
Biên tập: Chuối
Thịnh Vọng đã từng tưởng tượng mình gặp lại Giang Thiêm trong trận chung kết môn học nào đó hoặc ở trại hè.
Cậu tưởng tượng ra khung cảnh ấy, đến cả tiết trời âm u hay trong xanh, nóng bức hay mát mẻ, dòng người qua lại xung quanh vội vàng hay chậm rãi, cũng rất cụ thể, nhưng cậu không tưởng tượng nổi mình sẽ nói gì. Có lẽ sẽ gọi "Anh ơi", có sẽ tỏ vẻ thản nhiên cất lời chào, có lẽ... chưa kịp mở miệng đã đau nhói rồi.
Về sau biết Giang Thiêm đi du học, đến cơ hội tưởng tượng cũng chẳng còn nữa.
Thịnh Vọng dồn hết thảy thời gian mình có vào thi học sinh giỏi, luôn chân luôn tay, không cho mình cơ hội rỗi rãi để ngồi ngẩn ngơ, đúng là học hành theo cách tự chuốc khổ vào thân. Cậu tự nhận mình thông minh nhưng chưa đến mức thiên tài. Dạo trước ngốn hết cả đống thời gian mới sờ được mông hổ, đi tới chặng đường phía sau của kì thi học sinh giỏi càng thấy vất vả hơn.
So với bạn học bình thường, cậu hay bị trêu là "tool hack", nhưng đặt vào trong những con người xuất sắc nhất toàn thành phố, thậm chí cả nước thì cậu cũng chỉ thường thôi, cho dù dùng học hành để trút hết nỗi lòng thì sức lực cũng có hạn.
Cuối cùng cậu đạt được giải nhì cấp thành phố môn Vật Lý, chuyên Hóa lọt vào vòng tuyển chọn, gặp lúc trạng thái tốt và số đỏ lọt vào đội tuyển quốc gia, gián tiếp giành được tư cách tuyển thẳng vào Đại học.
Phụ huynh và giáo viên hết sức vui mừng, còn cậu như bước trên không trung, chẳng bao giờ chạm được mặt đất. Tưởng như luôn bị cảm xúc nào đó thúc giục chạy về phía trước, không dám dừng chân, không dám nhìn quanh. Bỗng một hôm nào đó lồng ngực chạm vào dải băng đỏ, người bên cạnh reo hò nói cho cậu biết rằng "Chúc mừng, cậu đến đích rồi."
Cánh cửa ưu tiên xét tuyển [1] của các trường đại học nổi tiếng bao giờ cũng mở cùng lúc, năm nay thành tích thi học sinh giỏi của lớp A khá tốt, những người đoạt giải lần lượt nộp hồ sơ, hầu như mọi người đều nhận được vài suất trúng tuyển.
[1] Ưu tiên xét tuyển: dành cho học sinh cấp 3 có giải thưởng, sau khi nộp hồ sơ, nhận phỏng vấn và làm bài kiểm tra, trường Đại học sẽ chọn 5% tổng số thí sinh, thí sinh trúng tuyển sẽ được hạ điểm chuẩn, điểm thấp hơn thí sinh bình thường nhưng vẫn có thể đỗ.
Cao Thiên Dương có độc một tờ chứng chỉ, cấp bậc chẳng cao gì cho cam, dạo này hắn hay đùa rằng "Tôi sắp thành đứa con duy nhất bị bỏ rơi". Thịnh Vọng không nhìn nổi nữa, ôm máy tính lên mạng tra cứu mấy ngày liền, thế mà tìm được vài trường Đại học danh tiếng có điều kiện phù hợp, sau đó cậu giúp hắn chỉnh sửa bài viết và hồ sơ tiếng Anh cần dùng cho vòng sơ khảo, nộp lên, không ngờ qua thật.
Suốt một tháng đó, Cao Thiên Dương hận không thể dập đầu ba cái quỳ lạy cậu mỗi ngày, tiện thể bao trọn bữa sáng của cậu. Lão Cao đầu óc ngố tàu đếch thèm nghĩ nhiều, thấy cái gì ngon là mang cái đó cho Thịnh Vọng. Ăn hamburger hơn 20 ngày liền vẫn ngon miệng, ăn đến mức Thịnh Vọng trông thấy hắn lập tức co giò chạy.
Đến tận cuối tháng thằng ngu này mới nhận ra Thịnh Vọng sợ ăn. Thế là đổi sang đồ ăn kiểu Trung. Hắn vắt não nhớ lại bữa sáng Thịnh Vọng từng ăn trước kia, lần đầu tiên dậy thật sớm đến căng tin xếp hàng, xách tào phớ, trứng gà và lon sữa tươi màu đỏ bước vào phòng học....
Sau đó cả ngày hôm đấy ngoài câu "Cảm ơn" lúc nhận bữa sáng ra thì Thịnh Vọng không nói câu nào nữa.
Trước và sau kì nghỉ đông, những học sinh đã vượt qua vòng sơ khảo và bài kiểm tra năng lực toàn diện đua nhau chạy đến các trường Đại học dự thi. Lần này Hà Tiến kí đơn xin nghỉ mỏi tay, trong phòng học trống hơn nửa lớp, không tài nào dạy bài mới được, bình thường hay tự học cả ngày luôn.
Có một hôm trời đổ mưa to, từ sáng sớm đã âm u, trong lớp bật đèn sáng lòa trắng lạnh. Thịnh Vọng đạp chân lên thanh chắn dưới gầm bàn, sách đặt trên đầu gối, câu được câu chăng làm đề, bỗng nghe thấy có người gõ lên mặt bàn cái "cạch".
Cậu giật mình ngẩn ngơ, suýt nữa nhầm thời gian, tưởng như quay về thuở mới tới trường trung học trực thuộc. Hôm đó cũng mưa to thế này, cậu bị sốt nên nằm bò ra bàn mơ màng, Giang Thiêm chạy đến phòng y tế, xách túi thuốc nói chuyện với Cao Thiên Dương và cũng gõ lên bàn cậu một cái như vậy.
Thịnh Vọng rời mắt khỏi đề bài, thảng thốt ngẩng đầu, trông thấy lớp trưởng Cá Chép cầm một tờ bảng biểu hỏi cậu: "Khi nào cậu tốt nghiệp?"
[2] Học sinh tuyển thẳng tốt nghiệp và làm thủ tục nhập học sớm hơn học sinh bình thường.
Cậu im lặng chốc lát rồi đáp: "Chưa biết nữa, tầm tháng 4."
Cá Chép viết thời gian lên tờ bảng biểu, đoạn nhìn cậu lo lắng hỏi: "Sắc mặt cậu tệ quá, bị bệnh à?"
"Không." Thịnh Vọng cầm bút chỉ chỉ trên đầu, nói: "Đèn chiếu vào nó thế."
Cá Chép đi một lúc lâu rồi cậu mới cụp mắt.
Rồi qua một lúc lâu nữa, Thịnh Vọng mới chợt nhớ ra. Vào cái ngày Giang Thiêm xách túi thuốc nói chuyện với Cao Thiên Dương, hắn không hề gõ mặt bàn cậu. Lần hắn gõ mặt bàn cậu thì cậu không bị bệnh.
Rõ ràng mới hơn một năm mà cậu đã bắt đầu nhớ nhớ quên quên...
[3] Ẻm từng nói ngày xưa mình không nhớ nhiều chuyện đã qua, từ khi ở bên Giang Thiêm mới nhớ dai, vì muốn nhớ quá trình và khoảnh khắc bên người.
Cậu lặng thinh chốc lát, vội vàng lôi tai nghe nhét dưới đáy cặp ra đút vào lỗ tai, chọn bừa một bài heavy metal, chỉnh âm thanh đến mức to nhất.
Phòng học mới quạnh quẽ làm sao.
Chiến tích năm nay của trường trung học trực thuộc chất chồng, thu hoạch được cả đống tuyển thẳng vào đại học và ưu tiên hạ điểm. Ớt bé trúng tuyển vào cùng trường với Thịnh Vọng, đám Tống Tư Duệ được tuyển thẳng vào chuyên ngành các trường Đại học top đầu thành phố, Cá Chép chạy đến Thượng Hải.
Có lẽ từ khi sinh ra Cao Thiên Dương đã là một vở hài kịch, ưu tiên xét tuyển cũng bẻ lái vỡ đầu. Ban đầu hắn phát huy ổn định, được ưu tiên 15 điểm, dưới tiền đề điểm tối đa 480 đã là rất khả quan rồi. Bố mẹ hắn mừng rơn, nhưng đột nhiên hắn quay xe không thèm ưu tiên xét tuyển nữa.
"Bố tôi tức đến mức lên Taobao đặt ngay cây chổi lông gà." Cao Thiên Dương kiêu hãnh nói: "Từ lúc tôi vào tiểu học ổng đã thề sẽ đi theo con đường giáo dục ôn hòa, giờ suýt tí nữa phá vỡ lời thề."
Thịnh Vọng hỏi hắn: "Sao không cần ưu tiên nữa? Tính ủ chiêu đến lúc thi Đại học xem thiên hạ có trầm trồ?"
"Tôi không muốn học trường đó, đột nhiên tôi giác ngộ chân lý, phải tranh thủ khi còn trẻ tự tin khoe cá tính." Cao Thiên Dương nói: "Đợi đấy, anh em sẽ đến Bắc Kinh cùng cậu."
Những người được tuyển thẳng tốt nghiệp vào giữa tháng 4, từ đầu đến cuối Thịnh Vọng vẫn giữ bình tĩnh, còn đám Tống Tư Duệ nhịn tới mức phát điên rồi. Vào hôm rời khỏi trường quyết tâm phải tạo dấu ấn huy hoàng, thế là cả lũ đứng trên tầng cao nhất quẳng núi bài thi tích tụ qua năm này tháng nọ xuống dưới, giấy trắng bay đầy đất như tuyết rơi, sau đó đám bạn học dưới tầng - chưa thoát khỏi bể khổ - chửi ổng mả đến tận trưa, rồi bị Phòng giáo dục đạo đức mời lên uống chén trà cuối cùng.
Thịnh Vọng vô tội bị liên lụy, phải đi quét bài thi với mấy thằng ngu kia, không quét xong không được về. Sau đó đám khờ lớp A vừa cười mắng vừa lao xuống tầng giúp họ.
Dương Tinh trợn ngược mắt gọi xe thu gom phế liệu đến bán hết đống bài thi của họ.
Tầm này thời tiết hơi nóng rồi, thu dọn đống hổ lốn dưới đất xong, Thịnh Vọng đã thấm mồ hôi. Cậu đến cửa hàng tiện lợi Hân Hoan đã đổi nhân viên bán hàng mua chai nước lạnh và cởi áo khoác đồng phục ra.
Cậu vắt áo khoác trên vai, giây phút cầm chai nước bước ra khỏi cổng trường, dòng người hối hả ngược xuôi vụt qua trên con đường trước mặt cậu.
Thời niên thiếu rối ren xốc nổi của cậu đến đây là kết thúc, cả đời chỉ có một lần, không bao giờ quay về được nữa.
*
Vì được tuyển thẳng nên thời gian nghỉ hè của Thịnh Vọng nhiều gấp đôi người khác, nhưng cậu không ở nhà lâu. Thực tế thì từ dạo Giang Thiêm đi, cậu rất ít khi về nhà.
Nếu nói không oán giận thì là giả, nhưng phần nhiều vì lảng tránh. Chỉ cần trở lại căn nhà trong ngõ Bạch Mã, cậu lại không kìm được nhớ nhung.
Cậu đến tìm cái anh Sở mở trung tâm học thêm ấy, nhận công việc Giang Thiêm từng làm, tận dụng vài tháng nghỉ hè để kiếm một khoản tiền, hủy liên kết [4] tất cả thẻ ngân hàng Thịnh Minh Dương cho cậu.
[4] Liên kết thẻ ngân hàng với momo, airpay, grab, now, shopee chẳng hạn.
Hai năm qua anh Sở làm ăn phát đạt, không muốn co mình ở mỗi trường trung học trực thuộc nữa nên mở thêm vài chi nhánh tại một số khu vực trong thành phố. Anh ta nói hiện tại quy mô rộng hơn, nhu cầu nhiều lên, bảo Thịnh Vọng ngoài chăm chỉ học Đại học thì đừng quên anh ta, rảnh rỗi giúp một tay, tiện thể làm con Át chủ bài hút khách cho anh ta.
Thịnh Vọng nói: "Xem tình cảm anh em mình đến đâu đã, em có thể cho anh ưu đãi, không thu tiền hợp đồng quảng cáo của anh."
Anh Sở cười phá lên, trước khi vào học gửi cho cậu bao lì xì bự.
Anh giống dân giang hồ hơn một thương nhân,