"Lâu rồi không gặp."
Biên tập: Chuối
Thế giới này thật lạ. Trước đây cậu chỉ dám lén lút nói lời yêu cho Giang Thiêm nghe, không dám để người khác biết. Giờ cậu có thể bình tĩnh nói cho rất nhiều người biết, nhưng chỉ có Giang Thiêm không nghe được.
Rõ ràng thời đại công nghệ thông tin phát triển vượt bậc, nhưng họ vẫn đứt liên lạc giữa biển người mênh mông.
Ban đầu Thịnh Minh Dương nhìn chòng chọc như chống trộm, lúc ấy Thịnh Vọng mang tâm lý cùi không sợ lở, nghĩ thầm đằng nào cũng không còn gì, thôi cho toang luôn đi - bố phí bao công sức chẳng phải vì muốn thấy con một mình ư? Vậy con làm cho bố xem.
Dạo ấy còn nhỏ, cứng đầu cứng cổ. Hiếm khi cậu phản nghịch, bởi không nỡ đâm thẳng vào lòng người khác nên chọn cách thọc người thọc luôn cả mình. Ngay trước mặt Thịnh Minh Dương, cậu xóa tài khoản, gỡ wechat, nhét chiếc điện thoại cũ và cả "À", "Bách khoa dưỡng sinh" vào ngăn kéo khóa chặt.
Thịnh Vọng vẫn nhớ giây phút ngăn kéo khép lại, Thịnh Minh Dương đứng bên bàn không nói năng gì, nét mặt chứa đôi phần mất mát. Còn cậu mắt vừa cay xè vừa thấy nhẹ nhõm. Hệt như dùng chiếc răng nanh nhọn nhất cắn đứt vết loét đau nhất.
Sau đó, người khác liên lạc với cậu qua những cuộc gọi hoặc tin nhắn SMS. Tình hình của Giang Thiêm phải chuyển tiếp qua miệng Thịnh Minh Dương, cậu nói với ông rằng: "Bố, thế này bố đã yên tâm chưa?"
Thịnh Minh Dương không nói gì.
Ở Bắc kinh có một Hội bạn cùng trường trung học trực thuộc, hàng năm sau khi tân sinh viên nhập học sẽ tổ chức tụ tập ăn uống, đàn anh đàn chị khóa trên rảnh rỗi đều góp mặt cả, chào đón các đàn em đến thủ đô.
Lần thứ nhất Thịnh Vọng từ chối khéo. Hồi còn bé vớ phải hoạt động giao lưu thế này thì cậu như cá gặp nước, ai cũng trò chuyện được, rõ ràng tửu lượng chẳng ra sao nhưng vẫn ôm cốc uống đến mức ngu người. Về sau cậu chỉ thấy phiền thôi - hàn huyên không dứt, khách sáo, tỏ vẻ thân thiết, thực tế toàn người xa lạ. Cậu không đủ sức.
Lần thứ hai cậu bị Ớt bé và Cao Thiên Dương kéo đi.
Có lẽ là trời sinh, khi thực sự đặt mình vào hoàn cảnh ấy rồi, cậu lại tự động chuyển sang chế độ như cá gặp nước. Mãi tới khi Triệu Hi bước vào, cậu lập tức im bặt như bị ấn nút tắt tiếng.
Lúc ấy Triệu Hi liếc phát thấy ngay cậu, nói cười nhờ người khác đổi chỗ. Anh ngồi xuống cạnh cậu, nhân lúc không ai chú ý bèn vỗ vai cậu nói: "Giỏi nhỉ bạn Thịnh Vọng, học ở đâu ra cái thói cắt đứt liên lạc thế."
Triệu Hi rót đầy cốc bia của cậu, rồi cụng ly với cậu, bọt trắng bắn tung tóe. Cậu uống hớp to, nghe thấy Triệu Hi hỏi: "Đắng lắm phải không?"
Cậu nuốt không trôi nữa.
Triệu Hi nói anh luôn thấy áy náy trong lòng, sợ Thịnh Vọng bị anh và Lâm Bắc Đình ảnh hưởng mới đi đến bước đường này. Vậy lỗi của anh nặng lắm, tự dưng hại người ta đau khổ.
Thịnh Vọng nói không phải.
Bởi vì Triệu Hi và Lâm Bắc Đình đã ở đó sẵn rồi, còn cậu nếu không gặp Giang Thiêm, e rằng cũng chẳng đi đến bước đường này. Chí ít bản thân cậu không tưởng tượng ra nổi cái cảnh ấy.
Cậu lại hỏi Triệu Hi, ban đầu thuyết phục người nhà bằng cách nào.
Triệu Hi ngơ ngác rồi nói: "Lâm Tử không phải lo việc này, còn anh ấy à... Trước kia lão Triệu căng lắm, tính tình nát bét của anh chắc di truyền từ ổng đấy. Hồi ấy cãi vã với Lâm Tử, rồi cãi vã với lão Triệu, anh bèn ra nước ngoài luôn. Mẹ anh không gặp được con thì nổi giận đùng đùng với bố anh, dần dần dịu đi đôi chút. Về sau lão Triệu đổ bệnh, bỗng dưng nghĩ thoáng ra. Hai năm qua lải nhải với Lâm Tử nhiều chẳng kém gì với anh, chắc coi như con trai ruột luôn rồi."
Thịnh Vọng sửng sốt, giật mình nhớ ra hình như ông chủ Triệu từng làm phẫu thuật ung thư.
"Cơ mà..." Triệu Hi nói: "Nếu như được làm lại từ đầu, anh thà rằng thuyết phục ổng hai năm, còn hơn ổng ngã bệnh. Thời gian của ai mà chẳng là thời gian."
Quãng thời gian vui vẻ đau khổ của mỗi người khác nhau, dù có thân cỡ nào thì cũng là cuộc sống của mình, không thể tham khảo được.
Thịnh Vọng lại hỏi Triệu Hi: "Anh với anh Lâm giúp cậu ấy ra nước ngoài à? Cậu ấy..."
Cậu ấy sống tốt chứ?
Dạo xưa Triệu Hi toàn nghe cậu gọi "Anh trai em, anh trai em, anh trai em", giờ tự dưng gọi "cậu ấy" cụt lủn nghe không quen lắm. Anh sửng sốt chốc lát rồi mới kịp phản ứng, gia đình chắp vá ấy đã sụp đổ, tiếng gọi "anh trai em" không còn danh chính ngôn thuận nữa.
Giang Thiêm không còn là anh trai, cũng không còn là bạn trai, quanh đi quẩn lại bỗng thành một người mà Thịnh Vọng không biết nên xưng hô thế nào, thành một ai đó không thể thốt ra khỏi miệng.
Triệu Hi nói anh và Lâm Bắc Đình giúp đỡ chỉ là một phần, chủ yếu là Giang Thiêm nỗ lực cạnh tranh, có học bổng thì cuộc sống sẽ không quá khó khăn. Nhưng chỉ là không quá khó khăn mà thôi.
Thịnh Vọng hỏi anh và Giang Thiêm còn liên lạc không, anh nói ít lắm.
Vì câu trả lời ngắn ngủn ấy mà ma xui quỷ khiến Thịnh Vọng trở về Giang Tô, lôi điện thoại cũ ra và lên wechat. Vừa đăng nhập đã nhận ngay cả đống tin nhắn chưa đọc.
Tin nhắn gửi từ lâu lẩu lầu lâu, không cần thiết phải trả lời nữa. Thịnh Vọng xem từng tin một, kéo từ đầu đến cuối, chỉ có mỗi khung trò chuyện của Giang Thiêm rỗng tuếch, chả có gì sất.
Mãi đến giây phút này cậu mới hiểu mình gỡ wechat, bỏ điện thoại không chỉ vì hờn dỗi.
Cậu hiểu tính tình Giang Thiêm, hiểu quyết định buông tay của đối phương có ý nghĩa gì - Giang Thiêm để lại cho Thịnh Vọng hết thảy náo nhiệt trên đời, trường học, phố cũ, hẻm dài, bạn học, bạn bè,.... còn hắn chỉ mang theo một con mèo biến mất không một dấu vết.
Thịnh Vọng chỉ không muốn chấp nhận sự thật này mà thôi.
Thời gian ấy, cậu suốt ngày vào trang cá nhân của Giang Thiêm.
Tên của đối phương vẫn là "À", ảnh đại diện vẫn là "Đoàn trưởng", ảnh mới nhất trong album là bức hình bàn học dưới ánh nắng rạng sáng [1], trạng thái dừng lại ở bài chia sẻ ca khúc "Tuổi thơ", yên ắng và lặng bước như thuở năm nào, từ đó về sau không thay đổi gì nữa.
[1] Chương 71:
Bức ảnh được chụp khi trời tảng sáng, ánh nắng mỏng tơ hắt vào từ sân thượng, cắt kí túc xá thành hai nửa sáng tối.
Cái bàn trống trơn nằm nơi giao thoa giữa sáng và tối, một nửa trong tối, một nửa ngoài sáng.
Không ai biết vài tiếng trước, nó từng chứng kiến sự rung động và quấn quýt keo sơn giữa hai chàng trai.
Thịnh Vọng nhìn chằm chằm bức ảnh ấy mà cổ bắt đầu ửng hồng.
Đệch...
Chẳng biết tối qua lúc chụp bức ảnh này Giang Thiêm có say không nữa, còn cậu thì không tỉnh rượu nổi mất rồi.
Tết dương Đại học năm 4, vào cái hôm từ chối khéo lời tỏ tình của đàn em, Thịnh Vọng cầm điện thoại ngồi trên khán đài sân vận động giữa đêm khuya. Cậu muốn nói chuyện với Giang Thiêm, dạo xưa từng nghĩ rồi mà không biết nên nói gì.
Khi ấy kết thúc vội vàng lúng túng quá, đôi bên đều rối ren. Thế nên những lời bật thốt vào thời niên thiếu xốc nổi, khi lớn hơn rồi chẳng thể nào gửi đi được.
Thực ra thì gửi cũng chẳng có tác dụng gì, ngày nào những thứ chặn ngang giữa họ chưa biến mất thì ngày ấy càng nói chỉ càng thêm rối rắm và ưu sầu. Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng nghe thì mập mờ quyến luyến đấy, nhưng nếu hai người đi về hai hướng ngược nhau càng lâu thì càng rão, dần dà sẽ lặng lẽ đứt phựt thôi.
Cậu chẳng thể gửi đôi lời hỏi han, cậu không tưởng tượng nổi có một ngày cậu và Giang Thiêm sẽ hỏi thăm sức khỏe nhau như "Bận à", "Dạo này thế nào", "Rảnh thì đi tụ tập", sau đó phủ lên nỗi rung động thuở thiếu niên từng lớp đất và chôn vùi vào quá khứ.
Ngày chính thức tốt nghiệp Đại học, cậu bị Ớt bé và Cao Thiên Dương lôi kéo đi ăn tiệc chia tay với cả đống người. Dường như tiệc chia tay của mỗi trường mỗi lớp đều có một quy trình cố định - gọi điện cho crush hoặc người yêu cũ. Y chang ngày cá tháng tư, bắc thang sẵn sàng, chẳng may không được như ý thì cứ trèo xuống là được.
Ban đầu Thịnh Vọng thấy tụi nó đúng là ngu si và ngây thơ quá. Sau đó bị lũ ngu ấy thay phiên nhau chuốc rượu, uống đến mức thừ người trên ghế sô pha trong góc phòng riêng hồi lâu, bỗng thò tay hỏi Cao Thiên Dương: "Điện thoại tôi đâu?"
Cao Thiên Dương ngơ ngác: "Cậu có đưa điện thoại cho tôi à???"
Cậu mù mờ chốc láy rồi "À" lên, móc điện thoại trong túi mình ra, nghiêm túc ấn vào khung trò chuyện ghim trên đầu wechat, gõ từng từ từng chữ: Anh còn ở đó không?
Sau đó thu hồi.
Lại gõ tiếp: Em tốt nghiệp rồi.
Sau đó thu hồi.
Lại gõ tiếp: Cầm hai bằng Đại học cơ, giỏi không.
...
Cậu cứ gửi rồi thu hồi, gửi rồi thu hồi, tập trung như đang sửa luận văn tốt nghiệp.
Đến khi Cao Thiên Dương uống hết lượt xong trốn vào góc phòng, bắt gặp khung trò chuyện xanh mướt chả có cái đếch gì, chỉ có một hàng dài "Bạn đã thu hồi một tin nhắn".
Sau đó Thịnh Vọng lầm rầm "Cái đệch buồn nôn quá", rồi tắt màn hình vọt vào nhà vệ sinh.
Cậu thu hồi cả một hàng dài, nhưng chẳng nhận được dấu hỏi chấm nào. Trái lại tin nhắn của người khác nhảy lên ầm ầm, kết bè kết đội chúc cậu tốt nghiệp thuận lợi. Bao giờ cũng có người canh tất cả các thời điểm trong năm để chúc cậu sinh nhật vui vẻ, ngày lễ vui vẻ, năm mới bình an. Nhưng cậu chả biết ai vào với ai, đành máy móc trả lời một câu Cảm ơn, cậu cũng thế nhé.
Sau ngày hôm ấy, Thịnh Vọng không lặp lại hành động nhắn tin - thu hồi nữa. Dường như cậu đã thu dọn hết thảy xong xuôi, dồn hết sức lực vào công việc. Cậu làm việc tại một công ty tư vấn nổi tiếng, đầu vào rất khó, năm đó hầu hết những sinh viên trong trường trúng tuyển đều là thạc sĩ và tiến sĩ, cậu là một trong số ít người không phải.
Hồi xưa thím Tốn thường bảo cậu mười ngón không dính nước mùa xuân, rang cơm cũng chẳng biết phải đổ dầu vào trước, không chịu được khổ. Nhưng tốt nghiệp Đại học xong cậu chưa từng ỷ lại giây nào, nóng lòng đắm mình vào nỗi khổ nhân gian. Công ty nhiều đối tượng khách hàng, đủ mọi ngành nghề, ban ngành của cậu chủ yếu kết nối vốn đầu tư nước ngoài, mà cậu vừa đẹp trai vừa khéo miệng, lại giỏi giang tháo vát, có quan hệ tốt với tất cả các phòng ban, chẳng mấy đã tích lũy được mạng lưới xã giao của riêng mình.
Trước đây Thịnh Minh Dương luôn có câu cửa miệng "Con còn nhỏ", mãi đến một ngày vấp phải khó khăn trong việc làm ăn, cần bắc cầu quan hệ. Công việc kinh doanh trước đây của ông rất ít liên quan đến mảng này, trong thời gian ngắn thực sự không thể tìm được người phù hợp bắc cầu dắt mối, quanh đi quẩn lại cuối cùng vòng đến chỗ con trai mình.
Hôm đó Thịnh Vọng tranh thủ đi công tác mời ông đi ăn cơm, thuận miệng đồng