"Anh rất nhớ em, ngày ngày đêm đêm."
Biên tập: Chuối
Thực ra Thịnh Vọng không khóc hẳn.
Mỗi lần chóp mũi cay xè, cậu đều mở to hai mắt hoặc ngẩng đầu lên, chốc lát sau hơi nước thừa thãi khô dần, cậu tiếp tục chớp nhanh vài lần, thế là hết. Chỉ có đuôi mắt hơi ửng hồng.
Giang Thiêm đã từng thấy cậu như vậy và chỉ từng thấy cậu như vậy. Rất lâu trước đây hắn nghe Thịnh Minh Dương kể rằng con trai ông miễn là không khóc thì không phải chuyện gì to tát. Nhìn thói quen của Thịnh Vọng thì e rằng thuở ấu thơ chưa từng gặp "chuyện gì to tát", dù cho tâm trạng tồi tệ cùng cực cũng chỉ có đuôi mắt ửng hồng mà thôi.
Nhưng giờ đây, Giang Thiêm hôn lên mắt Thịnh Vọng, thế mà thấy vị mặn chát ngấm đầu môi. Trong suốt hơn hai mươi năm cuộc đời, hắn từng đánh rơi rất nhiều thứ, hắn trải nghiệm cảm giác "mất mát" vô số lần, nhưng "tìm lại được" thì là lần đầu tiên.
Thì ra mùi vị ấy là mặn, là ẩm ướt, vừa mãnh liệt vừa chua chát.
Đầu óc Thịnh Vọng trống rỗng, còn lồng ngực căng đầy. Cậu được Giang Thiêm dắt, ngơ ngơ ngác ngác đi theo đối phương về chỗ ở, lần tầng vào nhà.
Cậu bị đè lên ván cửa, gần như không thở nổi.
Giang Thiêm thoạt nhìn lạnh nhạt nhưng nụ hôn của hắn luôn luôn dịu dàng, dạo xưa dù mang nét ngô nóng nảy của thời thiếu niên thì cũng chỉ cuồng nhiệt trong giới hạn cho phép. Nhưng hôm nay thì khác, hắn hôn rất sâu rất siết như thể đang xác nhận sự tồn tại của điều gì đó.
Có đợt Thịnh Vọng cảm thấy chuyện lâu không làm sẽ chẳng biết bắt tay từ đâu, người lâu không gặp sẽ chẳng biết nói lời gì.
Mãi cho đến khi cậu hơi tách ra, nghiêng đầu thở dồn dập, rồi giống như năm đó nắm lấy gáy Giang Thiêm nhào tới hôn, cậu mới nhận ra trí nhớ của con người bền vững hơn cậu tưởng, trong lòng là thế, cơ thể cũng là thế.
Dù cậu uống rượu, phản ứng chậm chạp, lúng ta lúng túng thì ký ức cơ bắp cũng sẽ thúc giục cậu đuổi theo và đáp lại người cậu yêu như thời mười bảy mười tám tuổi, tuồng như bản năng đã ăn sâu vào xương tủy.
Xương cốt em ca vang, em vẫn còn yêu anh.
"Vọng Tử." Giang Thiêm nhích ra chút ít, đôi mắt khép hờ hạ tầm nhìn, trong cơn mê say để lộ ánh sáng dịu dàng. Giọng nói của hắn trầm lắng, vang lên trong màn đêm yên tĩnh khiến người nghe bủn rủn cõi lòng: "Chúng ta quay lại được không em?"
Thời tuổi còn nhỏ, hắn muốn làm gì muốn nói gì cũng phải chờ chốc lát, hắn nghĩ đó là lý trí và chín chắn. Chờ rời khỏi thế giới mộng mơ, chờ Thịnh Vọng suy nghĩ cẩn thận, chờ tỉnh rượu, chờ trưởng thành...
[2] Thế giới mộng mơ = trại tập huấn.
Sau này hắn mới hiểu, thế giới luôn luôn thay đổi, chẳng ai biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, hệt như câu "Tối nay nói tiếp" ở chiếu nghỉ cầu thang vào năm hắn tròn 18 tuổi, ai mà ngờ cái "tối nay" của họ lại muộn mất nhiều năm đến thế.
Giờ hắn không muốn đợi thêm một giây nào nữa.
Thịnh Vọng ngơ ngác mãi, rồi gật mạnh đầu. Động tác của cậu vẫn đù đờ vì say, nhưng toát ra vẻ cực kỳ thẳng thắn nghiêm túc. Cậu gật đầu xong bèn rũ mắt, ỉu xỉu mà rằng: "Nhưng em không giống hồi xưa cho lắm, rất nhiều người nói thế."
Ngón cái buông thõng của cậu bấu vào các đốt ngón tay khác, lại bắt đầu hành động nhỏ một cách vô thức. Cậu định nói "Anh có thể đợi một thời gian nữa hẵng nhìn", kết quả chưa kịp mở miệng đã nghe Giang Thiêm đáp "ừ": "Nghe nói người thích em nhiều hơn hồi cấp 3 rất nhiều."
Thịnh Vọng ngơ ngơ ngác ngác, muốn nói ý em không phải thế. Nếu như ngày thường dưới trạng thái tỉnh táo, chắc chắn cậu sẽ nhận ra ngay, Giang Thiêm thông minh đến thế, sao có thể không biết cậu muốn nói gì. Tiếc rằng bây giờ cậu đang say, chỉ biết ngây ngô nhìn đối phương.
Cho đến tận khi Giang Thiêm mở miệng nói tiếp: "Thế đổi thành anh theo đuổi, cho em quyết định xem đồng ý hay không nhé."
"Thôi." Thịnh Vọng ỉu xỉu nói. Cậu im lặng chốc lát, lầm rà lầm rầm: "Không nỡ."
Giọng điệu và nét mặt khi nói chuyện của cậu không khác năm mười bảy mười tám tuổi là bao, khiến người ta tự dưng muốn trêu đùa. Nhưng lúc này Giang Thiêm thấy lòng mình đau như cắt, hắn lặng thinh nhìn cậu, sau đó cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên đuôi mắt, gương mặt và khóe môi cậu.
Thịnh Vọng bị hắn hôn mà lòng dạ ngứa ngáy, không kìm được hôn trả.
*
Nếu không bị thứ gì đó lông lá xồm xoàm đâm vào chân, Thịnh Vọng giật mình trượt chân va phải góc bàn, có lẽ bây giờ họ đã lăn lên ghế sô pha hoặc giường rồi.
Nhờ ơn ký ức cơ bắp mà Thịnh Vọng hôn hôn hít hít rồi không nhịn được muốn nghịch hầu kết Giang Thiêm. Trước đây xuất phát từ đam mê và dục vọng chiếm hữu, muốn thấy dáng vẻ lạnh nhạt thờ ơ của anh cậu bị cậu trêu đùa đến mức mất khống chế. Còn giờ...
Giờ cũng giống thế.
Đam mê xấu xa của thời niên thiếu luôn xuất hiện bất ngờ trong tình huống tương tự, chẳng cần phải cố gắng suy nghĩ. Dường như chỉ cần đối mặt với Giang Thiêm là cậu có thể chầm chậm, từ từ mở rộng lòng mình.
Bàn trà làm bằng gỗ, góc hơi nhọn. Thực ra Giang Thiêm đã mua một bộ 4 miếng bịt góc bàn bằng nhựa dẻo, nhưng mấy hôm nay tâm hồn bay theo người nào đó đi Quảng Đông mất rồi, còn chưa đập hộp luôn.
Bắp chân Thịnh Vọng quyệt vào góc bàn chảy chút máu, cậu vén ống quần ngồi trên sô pha, mắt to trừng mắt nhỏ với tên đầu sỏ gây tội đang ngồi trên bàn uống nước.
Chắc tại ánh mắt mèo ta chăm chú quá, thần kinh của Thịnh Vọng giãy giụa trong men say và biết xấu hổ rồi, thế là cậu túm gối ôm vào lòng, lặng lẽ che hông.
Mèo ta bị Giang Thiêm chiều quen thói, đâu cũng dám ngồi, chả sợ người lạ tí nào.
Nghĩ đến cái từ "người lạ", Thịnh Vọng hơi khó chịu. Giang Thiêm vào phòng ngủ tìm thuốc bôi, cậu tranh thủ lúc đối phương không nghe thấy bèn ngả người về phía trước, đè lên gối ôm nhìn mèo ta và bảo: "Mày là con trai thất lạc nhiều năm của tao đúng không?"
Chắc mèo ta tưởng cậu muốn sờ nó, bèn lặng lẽ lùi đầu lại.
Thịnh Vọng hỏi tiếp: "Sao mày béo thế?"
Mèo ta nghiêm mặt trừng cậu, hai tai dựng thẳng.
Thịnh Vọng đang định nói tiếp thì Giang Thiêm bước ra từ phòng ngủ, trong tay cầm chiếc hộp nhỏ nói: "Không phải béo mà là nhiều lông."
Hắn vừa xuất hiện, hai sinh vật sống trong phòng khách lập tức yên lặng. Mèo ta ngồi xổm liếm móng vuốt, Thịnh Vọng ôm gối lùi về ổ.
Mãi sau cậu ngoan ngoan đáp "Ò".
"Đừng có ngồi xếp bằng." Giang Thiêm bảo cậu duỗi cái chân chảy máu ra, rút một chiếc băng cá nhân trong hộp và nói: "Anh vừa mới chuyển vào đây nên có mỗi cái này thôi."
"Để em tự làm." Thịnh Vọng toan chìa tay, Giang