Chuyển ngữ: An HiênBeta: Queenie_SkVũ Minh nhíu mày: "Sao hơi mặn nhỉ?"
Thư Tần cẩn thận nếm thử: "Không mặn mà."
"Canh thế nào?"
"Ngon lắm." Thư Tần do dự một chút, nhìn Vũ Minh: "Hay anh xới cho em một bát cơm đi?"
Gần đây buổi tối cô không ăn cơm.
Vũ Minh cười nhạo cô: "Em không giảm béo nữa hả?"
"Tối nay không giảm."
Vũ Minh ngồi xuống, anh dựa vào ghế nhìn Thư Tần ăn, giống như chỉ thế cũng no bụng được vậy.
Lần này Thư Tần cực kỳ kiên trì, trước đây cô học nấu ăn với bố, cũng biết
là dù nhìn bình thường nhưng bắt tay vào làm thì không phải đơn giản.
Vũ Minh nấu mấy món ăn này nhìn qua thì rất bình thường nhưng phải thường
xuyên làm mới có thể đạt được tiêu chuẩn này. Năm nay dì Lưu mới đến nhà Vũ Minh, có thể tưởng tượng được rằng trong một khoảng thời gian rất
dài, Vũ Minh đã tự nấu cơm tự ăn cơm một mình như vậy.
Anh ngồi một lúc lâu cũng không động đũa, Thư Tần mỉm cười đưa thìa canh
đến bên miệng anh: "Có phải là muốn em đút cho anh không vậy?"
Vũ Minh uống một ngụm canh trên tay cô, rõ ràng là không có khẩu vị gì
nhưng đột nhiên lại rất muốn ăn, ba món ăn bị bọn họ đánh chén sạch sành sanh, một bát cuối cùng còn bị Thư Tần cướp đi.
Ăn xong thì thoải mái hơn nhiều, hai người cùng nhau rửa bát. Thư Tần định thu dọn hành lý cho Vũ Minh, vừa mới vào phòng thì điện thoại của anh
vang lên.
Hình như là giáo sư Tào, Vũ Minh vừa nghe điện thoại vừa mở máy tính ra.
Thư Tần mở tủ quần áo, lại đến tủ đầu giường lấy đồ, trong lúc vô tình nhìn sang, trên màn hình máy tính của Vũ Minh là lớp học của khóa tập huấn
gây mê tim và phương thức liên lạc của các chuyên gia, chỉ là phía dưới
có tên của hai viện sĩ Tế Nhân.
Thư Tần suy nghĩ một chút, cô đã từng xem qua chương trình học rồi, cũng không thấy nhắc đến hai người này sẽ tới.
Vũ Minh nói chuyện điện thoại xong thì kéo cô lại: "USB đâu?"
Thư Tần lấy từ trong balo ra đưa cho anh: "Phải làm gì ạ?"
Vũ Minh sao chép những tài liệu trên máy tính vào: "Nhớ giữ kỹ USB, chủ
nhật tổ chức khóa tập huấn, anh không ở đây, nếu như giáo sư Tào tìm em
thì đưa USB này cho ông ấy."
Thư Tần nhìn anh. Vũ Minh rất ít khi nhắc đến những việc của khoa, nhưng
một khi đề cập đến thì anh tuyệt đối không bao giờ lảng tránh. Thân là
sinh viên giỏi nhất của chủ nhiệm La, anh rời đi vào thời điểm như này
sẽ không thể nào không lên kế hoạch công việc.
"Vốn dĩ tuần này anh muốn đưa em đi làm hộ chiếu nhưng không kịp nữa, sáng
mai anh không xếp lớp cho em, buổi sáng em không cần tới khoa, đi làm hộ chiếu với chụp ảnh trước đi."
Anh chỉ hận không thể sắp xếp hết mọi chuyện cho cô trước khi đi, Thư Tần vuốt ve USB trong tay.
Vũ Minh tìm tất cả sổ ghi chép ra rồi bỏ lên bàn, sau đó kéo cô ngồi xuống: "Lúc anh không ở đây thì biết phải làm gì rồi chứ?"
Thư Tần bình tĩnh đáp: "Đi làm, học tập, thu bản mẫu."
Vũ Minh mỉm cười: "Biết rất rõ rồi nhỉ?"
"Em vẫn luôn biết rõ."
Vũ Minh nhìn cô một lúc: "Yên tâm, đừng sợ, mặc kệ có chuyện gì xảy ra ở
khoa thì em cứ làm tốt chuyện của mình trước, nếu gặp phải chuyện không
vui thì lập tức gọi điện cho anh."
Cô không kìm được nỗi buồn ly biệt nhấp nhô trong lòng: "Muốn gặp anh thì phải làm sao bây giờ?"
Vũ Minh tì vào trán cô: "Anh đến tìm em."
"Đồ lừa đảo." Cô cười, "Anh cũng không phải hoàng đế, nói về là về được luôn."
Anh cũng cười: "Hoàng đế là ai chứ, là Vũ Minh là được rồi."
Cô bĩu môi: "Vũ Minh là ai chứ?"
"Bạn trai em."
Thư Tần nhìn sâu vào mắt anh, Vũ Minh cúi đầu hôn cô, lặp đi lặp lại, dịu
dàng vô cùng, giống như muốn khảm từng chi tiết nhỏ vào trong dư vị của
bọn họ.
Lúc sáng sớm tỉnh dậy, Thư Tần đang vùi đầu ngủ trong lồng ngực của Vũ
Minh, anh nhắm mắt lại nằm gần mười phút, sau đó quay đầu nhìn cô, anh
thấy cô vẫn chưa tỉnh dậy nên cầm lấy điện thoại di động.
Thư Tần bị tiếng lạch cạch của điện thoại đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra, đúng lúc trông thấy Vũ Minh đặt điện thoại xuống đầu giường.
Cô chống tay lên ngực anh ngồi dậy, hơi choáng váng: "Anh đang làm gì thế?"
"Không làm gì cả."
Cô nghi ngờ nhìn tủ đầu giường, đang muốn bò qua người anh thì điện thoại vang lên, lần này là chuông báo thức.
Vũ Minh thuận tiện chắn tầm mắt cô. Chết rồi! Đã 6 giờ rưỡi, sao đêm trôi qua nhanh như vậy chứ?
"Nhanh lên, sẽ không kịp mất."
Thư Tần sợ làm lỡ giờ xuất phát của anh, cô nhảy vội từ trên giường xuống, rửa mặt xong xuống tầng.
Ngày hôm qua Vũ Minh đỗ xe ở bãi đỗ xe của bệnh viện, sương mù màu bạc lượn
lờ trên bầu trời, tầm nhìn mờ mờ ảo ảo. Thư Tần cho rằng bọn họ là người đầu tiên đến, ai ngờ lại gần xe Vũ Minh mới thấy có mấy người đã đến
rồi.
Cố Phi Vũ và Chu Văn còn ngái ngủ, tối hôm qua bọn họ ở bệnh viện nên trên người còn mặc áo blouse trắng.
Thư Tần: "Cố sư huynh, chị Chu."
Vũ Minh: "Tối qua hai người không về nhà à?"
Từ lâu giữa ba người đã không hề tồn tại sự khách sáo: "Chờ cậu chứ còn gì nữa, muốn tự lái xe đi huyện Thanh Bình à?"
"Ừ." Tối hôm qua anh đã hứa với Thư Tần thì cũng nên sắp xếp như thế.
Vũ Minh nhìn Chu Văn: "Chị Văn, đã nói sẽ tổ chức sinh nhật cho chị, cuối
cùng em lại không ở đây, ngày mai chị tổ chức sinh nhật thì em nhờ Thư
Tần đến đại diện được không?"
Chu Văn nói: "Được, chị Văn rất hào phóng, nhớ để Thư Tần mang phong bì đỏ nặng chút đến là được."
Vũ Minh đút tay vào túi quần: "Không thành vấn đề."
Cố Phi Vũ cười xấu xa: "Nói xong rồi nhé, phải gấp đôi phong bì của tớ đấy. Sư muội Thư Tần, em phải giám sát Vũ Minh nhé."
Vài câu chuyện cười đã hóa giải nỗi buồn ly biệt, người của khoa Y tế đến
rồi, bên cạnh phó trưởng khoa Liễu có một người đàn ông trung niên với
bước đi vững vàng, đến gần mới biết là chủ nhiệm La.
Mọi người hơi bất ngờ, quên cả việc đùa giỡn: "Chủ nhiệm La."
Chủ nhiệm La gật đầu với bọn họ rồi nói với Vũ Minh: "Đến huyện Thanh Bình
thì đừng quá nóng vội, thời gian thí điểm kéo dài đến ba tháng, công tác cần rất nhiều bước chuẩn bị, bình tĩnh bước từng bước một thôi."
Thái độ của Vũ Minh cũng rất bình tĩnh, anh cười: "Có gì khó khăn em sẽ gọi cho thầy."
Chủ nhiệm La ừ một tiếng: "Chờ em làm xong bước thứ nhất thì thầy sẽ đưa người của khoa đến huyện Thanh Bình một chuyến."
Thư Tần cảm thấy giữa chủ nhiệm La và Vũ Minh có một sự ăn ý, tâm trạng lo lắng mấy ngày của cô hiện tại đã ổn định hơn.
Lúc nói chuyện, có vài email gửi đến điện thoại của Vũ Minh, màn hình sáng
lên, Thư Tần nhìn sang mới chú ý tới anh đã đổi màn hình khóa điện
thoại.
Là tấm ảnh cô ngủ say như chết, hơn nữa còn vào sáng sớm, tóc tai rối bù, muốn xấu bao nhiêu thì xấu bấy nhiêu.
Phó trưởng khoa Liễu nhìn lịch trình rồi lên tiếng nhắc nhở: "Chủ nhiệm La, Vũ Minh, đi đường mất khoảng bảy, tám tiếng đồng hồ, thời gian không
còn sớm, chúng ta nên
đi thôi."
Thư Tần miễn cưỡng nhìn Vũ Minh, như thế hai người không nói chuyện được rồi.
Anh nhìn cô, trước mặt nhiều người như vậy, anh không nói nổi những lời mùi mẫn, cuối cùng chỉ thốt lên một câu: "Cố gắng tự chăm sóc cho mình!”
Thư Tần gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Anh cũng thế nhé."
Vũ Minh mở cửa bước lên xe, Thư Tần đứng tại chỗ nhìn theo xe của anh rời đi.
Có một người thư ký đứng bên cạnh chủ nhiệm La, người này mỉm cười nói:
"Ông cứ cho Vũ Minh đi như vậy à? Ông làm chủ nhiệm khoa thấu tình đạt
lý đến thế, thực sự hiếm thấy."
Chủ nhiệm La cảm thán: "Tôi là chủ nhiệm khoa nhưng cũng là giáo viên hướng dẫn của Vũ Minh."
Mãi đến khi Thư Tần không nhìn thấy xe của Vũ Minh mới yên lặng quay người, cô sờ USB trong túi, đi theo phía sau chủ nhiệm La, hai người Cố Phi Vũ và Chu Văn bên cạnh đang nói chuyện phiếm nhưng cô không nghe lọt một
câu nào.
Chỉ còn một ngày cuối cùng là đến khóa tập huấn, Thư Tần dành thời gian đi
làm hộ chiếu, buổi chiều vừa mới trở lại khoa đã bị giáo sư Ngô sắp xếp
đến khách sạn đón tiếp chuyên gia.
Bận rộn làm phai mờ nỗi buồn ly biệt, tuy vậy mỗi một giờ trôi qua Thư Tần
lại muốn gọi điện cho Vũ Minh, nhưng sợ anh còn đang lái xe, không an
toàn nên mới đành thôi.
Lúc các chuyên gia đến đã là chạng vạng tối, Thư Tần được thông báo là viện trưởng Ngô của đại học B đến rồi, cô nhìn thấy chủ nhiệm La và phó chủ
nhiệm Chương xuống xe. Theo sau phó chủ nhiệm Chương là bác sĩ Kha chở
theo Vương Giảo Giảo và các sinh viên. Hôm nay Vương Giảo Giảo đeo đồ
trang sức trang nhã, cách ăn mặc rất đúng mực.
Khoảng thời gian này phó chủ nhiệm Chương rất đắc ý, sau khi nói chuyện vài
câu liền chủ động giới thiệu Lâm Cảnh Dương với viện trưởng Ngô: "Viện
trưởng Ngô, mấy năm nay ông không tới đây, tôi giới thiệu cho ông một
nhân tài của khoa chúng tôi."
Viện trưởng Ngô vốn đang nói chuyện với chủ nhiệm La, nghe vậy thì đánh giá
Lâm Cảnh Dương: "Tôi biết, Vũ Minh đúng không? Lần đi Seattle dự cuộc
họp gây mê hằng năm, tôi có gặp mấy vị chủ nhiệm khoa trung tâm gây mê y học, nghe nói đề tài tiến sĩ của cậu làm ở phòng thí nghiệm Steve hả?
Bọn họ khen cậu không dứt miệng, đúng là hậu sinh khả úy."
(1)(1) Hậu sinh khả úy là thành ngữ được bắt nguồn từ câu nói của Khổng Tử có
nghĩa là giới trẻ, lớp người sinh sau thật đáng tôn kính và sợ hãi; ám
chỉ giới trẻ có thể vượt qua được thế hệ trước.Phó chủ nhiệm Chương gượng cười: "Viện trưởng Ngô, đây là Lâm Cảnh Dương."
Sắc mặt Lâm Cảnh Dương không hề thay đổi: "Viện trưởng Ngô, chào ông, tôi
tên là Lâm Cảnh Dương, lần đầu gặp mặt, mong ông giúp đỡ nhiều hơn."
Viện trưởng Ngô bắt tay, áy náy cất lời: "Lâm Cảnh Dương, bây giờ tôi nhớ kỹ rồi."
Chủ nhiệm La hắng giọng: "Viện trưởng Ngô vừa mới xuống máy bay, Thư Tần,
Vương Nam, hai em theo viện trưởng Ngô về phòng thu xếp hành lý đi."
Ông lại thuận tiện giới thiệu: "Đây cũng là vài sinh viên tôi mới tuyển, Vương Nam, Thư Tần."
Thư Tần mỉm cười: "Xin chào viện trưởng Ngô."
Lần đầu tiên cô không thấy Vương Nam ngáp dài ngáp ngắn mà đứng thẳng người: "Chào viện trưởng Ngô."
Nhân dịp mấy vị chuyên gia đang ôn chuyện, Thư Tần kiên nhẫn đứng bên cạnh
chờ đợi. Một lát sau Vũ Minh đã gọi điện tới, cô thấy bên kia tạm thời
không có động tĩnh gì bèn nhanh chóng đi sang một góc nghe máy: "Anh đến rồi ạ?"
"Đến rồi."
Nỗi lo lắng của Thư Tần lại dâng lên: "Đi đường như thế nào, anh ở lại kí túc xá ạ? Buổi tối anh ăn cơm ở đâu?"
"Đều rất ổn." Chỗ duy nhất không tốt là lúc trên đường đi đã bắt đầu nhớ cô rồi.
Thư Tần dịu giọng nói: "Anh phải chú ý ăn cơm đấy nhé, em đang phải đón tiếp chuyên gia đây."
Vũ Minh còn phải làm việc, giọng anh trở nên nghiêm túc hơn: "Tối hôm qua anh nói gì em còn nhớ không?"
"Còn nhớ chứ." Thư Tần xoay người nhìn cảnh tượng náo nhiệt trong đại sảnh, "Nếu như anh ở đây thì tốt rồi."
Vũ Minh im lặng một lúc mới hỏi: "Ba tháng mà cũng không chờ được à?"
Anh giống như khôi phục được giọng nói kiêu ngạo, nhưng mà mấy người kia đã kết thúc cuộc trò chuyện rồi, Thư Tần không có thời gian suy nghĩ hàm
nghĩa sâu xa của câu nói này, chỉ nói: "Tí nữa em gửi ảnh cho anh."
Vũ Minh đang muốn tắt điện thoại, chợt dừng lại: "Ảnh gì?"
"Bức ảnh xinh đẹp của em, để anh làm màn hình khóa điện thoại."
Vũ Minh thấp giọng nói: "Được, vậy em gửi nhiều chút."
Thư Tần không thể kìm nén được niềm vui trên khuôn mặt, cô vội vàng cúp
điện thoại, liếc mắt nhìn bức ảnh Vũ Minh ở cuộc họp hàng năm kia, nếu
muốn làm màn hình khóa điện thoại thì cũng phải đạt đến trình độ này mới được.
***
Mặc dù ngày hôm sau là chủ nhật nhưng Thư Tần và Thịnh Nhất Nam đều có nhiệm vụ nên đã dậy từ rất sớm.
Tối hôm qua Thư Tần cũng đặt bánh sinh nhật cho Chu Văn nên đi được nửa
đường thì nhận được điện thoại của cửa hàng bánh, bọn họ báo cô biết một chiếc bánh sẽ làm xong trong hôm nay, còn cái kia thì thứ sáu đến lấy.
Khi đến hội trường còn chưa tới bảy giờ, lễ khai mạc mời rất nhiều lãnh đạo, cả hiệu trưởng tiền nhiệm của Tế Nhân cũng đến.
Thư Tần hít một hơi thật sâu rồi đi đến chỗ chủ nhiệm La và giáo sư Tào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyện 5s