6.
Khi Sở Vân Phi đưa tôi về đến nơi, Chu Nhất Minh vẫn đang đứng đợi ở dưới lầu. anh ta ngồi ghé vào con ngựa quý của tôi, tư thế chuẩn bị gọi cho tôi cuộc nữa, thấy tôi ló mặt ra liền nói: “Đại tiểu thư, cô đã về rồi!”
Trước mặt Sở Vân Phi, tôi ôn tồn, hòa nhã nói cảm ơn Chu Nhất Minh vì đã trông xe hộ tôi. Đợi đến khi Sở Vân Phi lái xe đi khỏi, tôi lập tức nổi máu điên: “Chu Nhất Minh, anh nhiễu vừa vừa thôi chứ! Em với bạn trai đang ở bên nhau, anh gọi điện làm hỏng hết cả không khí lãng mạn, có biết không hả?”
“Yên Phiên Phi, anh không sợ nói cho em biết, anh trai cố tình phá bĩnh đấy. Muộn như thế rồi mà em vẫn còn ở bên ngoài với cậu ta, anh sợ em lại khôn ba năm dại một giờ! Mà người em có mùi gì thế? Mùi bia… em uống bia à?”
“Hay nhỉ? Uống tí bia thì có gì mà ngạc nhiên ghê thế?”
“Đại tiểu thư ơi, rươụ bia là bà mai đấy, có biết không hả? Cô nam quả nữ ngồi uống rượu với nhau, say rồi rất dễ xảy ra chuyện. Em có biết bao nhiêu cô gái đã đánh mất trinh tiết chỉ vì say rượu không? Sao muộn như thế rồi mà vẫn còn uống rượu với Sở Vân Phi hả?”
“Chu Nhất Minh, anh lắm mồm vừa vừa thôi, cằn nhằn chẳng khác gì bố em!”
Nói xong, tôi bèn đi đến nhà kho dưới lầu mở cửa. Chu Nhất Minh dắt xe vào trong giúp tôi miệng vẫn còn làu bàu: “Em bảo anh nói nhiều nhưng anh vẫn còn muốn nói một câu, Yên Phiên Phi, em nên cảnh giác với Sở Vân Phi, nhất định không được vội vàng cùng cậu ta làm… chuyện ấy trước đấy! Cẩn thận không lại giống bọn Trần Lâm ngày trước!”
Tôi trả lời anh ta bằng cú đóng sầm cửa lại. “Anh nói cái gì? Em không thèm nghe nữa đâu!”
Miệng thì nói vậy nhưng sau khi về nhà, nằm trên giường tôi cứ nghĩ mãi về lời Chu Nhất Minh nói. Đã có một bài học rồi, tôi nhất định sẽ không giẫm lên vết xe đổ đó nữa. Nếu xảy ra chuyện thì sẽ chẳng có ai đồng tình với tôi, sẽ chỉ mắng tôi ngu ngốc mà thôi.
Tối qua Sở Vân Phi muốn tôi về nhà anh ấy, may mà tôi kịp thời tỉnh ngộ, không đồng ý. Nếu thật sự tôi lên giường với anh ấy nhanh như thế thì đúng là thiếu thận trọng quá! Thời đại bây giờ tuy không quá nặng nề chuyện ấy nhưng là con gái vẫn nên cẩn trọng thì hơn. Một người con gái tùy tiện đến nhà bạn trai ngủ qua đêm thì liệu có được người bạn trai đó tôn trọng không? Chắc chắn là không.
Tôi công nhận Chu Nhất Minh nói đúng, không nên vội vàng cùng Sở Vân Phi làm chuyện ấy. Tuy tôi hoàn toàn bị lôi cuốn bởi nụ hôn của anh ấy, vòng tay của anh ấy, nhịp tim, hơi thở của anh ấy… nhưng có một số phòng tuyến không dễ dàng buông bỏ.
Nhưng Sở Vân Phi lại muốn vượt qua phòng tuyến đó. Mấy lần bị tôi từ chối, anh ấy bắt đầu vô tình mà hữu ý nói bóng gió xa xôi, gì mà nam nữ thành niên không nên quá mô phạm trong mối quan hệ khác giới, cuộc sống ngắn ngủi, phải mau chóng tận hưởng, mà cái thú vui hoan lạc trong quan hệ nam nữ đó nên tận hưởng khi còn trẻ.
Tôi nghe nhiều cũng thấy động lòng. Nam nữ yêu nhau, mùi vị thế nào tôi chưa từng được trải nghiệm. Những kiến thức thu được từ truyền hình và trong sách vở đều coi đó là cực lạc chốn nhân gian. Cùng Sở Vân Phi thể nghiệm cảm giác cực lạc chốn hồng trần cũng chẳng phải chuyện gì xấu xa. Trai chưa vợ, gái chưa chồng, tôi thích anh ấy, anh ấy thích tôi, đến một lúc hai thể xác và tâm hồn hòa quyện lại làm một chẳng phải là chuyện trăng đến rằm trăng tròn sao?
Việc gì phải nghĩ nhiều như thế? Anh ấy nói đúng, cuộc sống ngắn ngủi, phải nhanh chóng tận hưởng hết những lạc thú ở đời. Trẻ không chơi già lại ân hận!
Ý chí của tôi không còn kiên định nữa. Mà hôm nay, khi Sở Vân Phi tới trường đón tôi, anh ấy đã chuẩn bị rất chu đáo, trước tiên là tặng tôi một bó hoa hồng rất to, sau đó cùng tôi ăn tối dưới ánh nến lung linh, trong một bầu không khí lãng mạn không thể lãng mạn hơn, anh ấy lại một lần nữa đề nghị tôi đến nhà anh ấy. Tôi lưỡng lự, không gật cũng chẳng lắc, anh ấy đã tận dụng cơ hội đó mỉm cười dịu dàng, nói: “Không từ chối có nghĩa là đồng ý rồi nhé!”
Tôi tỏ ra do dự: “Nhưng nếu không về nhà, em biết nói với bố thế nào đây?”
“Gọi điện cho bố em, nói hôm nay ngủ nhà Điền Tịnh là được rồi.”
Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lôi điện thoại ra gọi cho bố tôi thật, bố tôi nghe xong không phản đối gì nhưng ở đầu dây bên kia lại nghe thấy tiếng nói của Chu Nhất Minh: “Cái gì, Yên Phiên Phi nói đêm nay cô ấy không về nhà ạ? Chú đưa điện thoại cho cháu, cháu có chuyện muốn nói với cô ấy.”
Người nghe điện thoại lại chuyển thành Chu Nhất Minh. Chết rồi, sao anh ta lại ở nhà tôi ngay lúc này cơ chứ?
“Yên Phiên Phi, em về nhà ngay! Về nhà ngay, anh trai có chuyện muốn nói với em đây!”
“Anh tìm em có việc gì? Sao anh lại ở nhà em?”
“Hôm nay đi dự tiệc, có người ột cây thuốc Trung Hoa nên anh mang sang biếu bố em.”
Ban Quản lý đô thị của Chu Nhất Minh thường xuyên có người mời đi ăn uống, ăn uống no say còn biếu thuốc, biếu rượu. Anh ta và bố anh ta đều không hút thuốc nên mỗi lần được ai biếu là anh ta lại mang sang cho bố tôi.
“Yên Phiên Phi, em về nhà ngay đi, anh trai có việc gấp lắm, em mà không về là anh sang nhà Điền Tịnh tìm em đấy!”
Anh ta đang ở nhà tôi khiến tôi hơi chột dạ, nhụt chí, găng lên không về sợ anh ta lại đâm bị thóc, chọc bị gạo trước mặt bố tôi.
Bó tay! Tôi đành bảo Sở Vân Phi chở tôi về, mặt lộ rõ vẻ thất vọng, anh ấy nói: “Cái tay Chu Nhất Minh đó đúng là loại biết phá bĩnh nhất trên đời!”
Sau khi về nhà, nhìn thấy Chu Nhất Minh, tôi mặt nặng mày nhẹ nói với anh ta: “Nói, tìm em có việc gì?”
Anh ta cười đùa cợt nhã: “Anh trai nhớ em, không được à?”
Biết thừa là anh ta chỉ kiếm cớ bắt tôi về, tôi “hừ” một tiếng rồ nói: “Đúng là mặt trơ trán bóng, ai mượn anh nhớ!”
Nói xong, tôi bước thẳng vào phòng, Chu Nhất Minh đã thân thuộc nên không câu nệ cũng bước vào theo tôi, thì thầm: “Em thật biết nói dối, cái gì mà tối nay ngủ nhà Điền Tịnh, anh thừa biết hôm nay Điền Tịnh lên thành phố thăm Đỗ Uy rồi. Em bịa chuyện giỏi thật đấy!”
Nói dối bị lật tẩy, tôi tức giận nhìm chằm chằm vào anh ta. “Cần anh phải quản chắc?”
“Anh cũng chỉ vì muốn tốt cho em thôi. Yên Phiên Phi, em nghe anh khuyên một câu nhé, em và Sở Vân Phi hẹn hò, anh không nói làm gì, như em đã nói lãng tử quay đầu quý nghìn vàng, được, chúng ta sẽ cho cậu ta cơ hội thể hiện, nhưng em tuyệt đối không được dễ dãi đồng ý lên giường với cậu ta, không tốt đâu!”
“Anh cứ lải nhải như ông cụ ấy, anh đi mau, đi mau lên, anh ở đây ồn chết đi được.”
Tôi đuổi Chu Nhất Minh đi ra. Cái tên này thật là phiền phức, nói nhiều như thế làm gì, việc của tôi, tôi tự biết cách giải quyết, anh ta biết gì mà nói!
Sau đêm đưa tôi về nhà, mấy ngày liền không thấy bóng dáng Sở Vân Phi, gọi điện thì anh ấy đều nói lấp lửng công ty nhiều việc quá, bận đến nỗi không trò chuyện được.
Khi Sở Vân Khiết đến đưa đón Đào Đào, tôi thuận miệng hỏi cô ấy tình hình gần đây của em trai cô ấy, cô ấy cũng ấp a ấp úng, nói không rõ ràng.
Tôi cảm thấy không thoải mái lắm, lẽ nào anh ấy cũng giống Đới Thời Phi đột nhiên thay đổi ý định, muốn rời xa tôi? Tại sao? Không phải vì tôi cứ lần lữa không chịu lên giường với anh ấy chớ? Chắc là không phải. Đêm đó anh ấy không hề tỏ ra tức tối, vẻ mặt chỉ hơi thất vọng chút thôi.
Tôi nghĩ mãi mà vẫn không thể lý giải được, cảm giác như bị ai đó nhốt vào hồ lô vậy, chán nản vô cùng.
Tôi than thở với Điền Tịnh, cô ấy đã đưa ra một gợi ý: “Cậu ta không đến tìm cậu thì cậu tự đến tìm cậu ta. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, gặp trực tiếp hỏi là ra ngay thôi!”
Tôi nghĩ cũng có lý, ở đây chán nản, buồn bực, chi bằng đến tìm Sở Vân Phi hỏi cho ra nhẽ. Công ty của anh ấy nằm trên đường Tây Hoa, tuy tôi chưa từng đến đó nhưng