7.
Ngày trước tôi có đọc được một bài viết trên BBS, nội dung như sau:
Sống hai mươi năm, cự tuyệt người khác ba lần và bị cự tuyệt hai lần, có thể được coi là thắng cuộc trong nửa đầu của một đời người.
Tôi đã sống hai mươi lăm năm, đã từng yêu hai người đàn ông, bị từ chối một lần và từ chối người ta một lần, như vậy nửa đầu của cuộc đời coi như hòa.
Đới Thời Phi và Sở Vân Phi, tên của hai người đều có chữ “phi” giống tôi, nhưng lại không phải là người được số phận sắp đặt sẽ sát cánh bay cùng tôi trong nửa đời còn lại. Tất cả thời gian, sức lực và tinh thần đều mất đi trong vô vọng nhưng những hồi ức đẹp đẽ đều không quên được, đúng là vận số không tốt!
Nhưng nghĩ kỹ lại một chút lại thấy vẫn còn may vì thời gian ở bên họ không dài, đã không phải người tốt thì càng sớm nhận ra càng có lợi ình, còn hơn đợi đến khi sắc tàn lực kiệt, bị người ta lạnh nhạt bỏ rơi. Như vậy cũng coi như số mệnh không quá tồi!
Từ lần đó Sở Vân Phi không đến tìm tôi nữa, chỉ gửi một tin nhắn: “Anh cứ nghĩ em là một phụ nữ hiện đại, cởi mở, biết tận hưởng cuộc sống, chiều bản thân, không ngờ suy nghĩ của em lại cổ hủ như thế. Chuyện anh và bạn gái trước đã từng quan hệ và có con lại khiến em khó chấp nhận đến thế sao? Anh không tin khi em và bạn trai trước yêu nhau chỉ đơn thuần tay trong tay và hôn môi.”
Cái tên này thật sự không thể cứu vãn được nữa, ngay cả lý do tôi từ chối anh ta cũng không nhận ra được. Tôi cũng chẳng hơi đâu đi giáo huấn anh ta, xóa sạch tin nhắn và cả số điện thoại của anh ta.
Sau khi tôi chia tay Sở Vân Phi, mỗi lần đến trường đưa đón Đào Đào, Sở Vân Khiết đều tỏ ra lúng túng, gượng gạo. Thực tế tôi không hề tỏ thái độ gì khác thường, oan có đầu nợ có chủ, tôi và Sở Vân Phi có thế nào thì cũng là chuyện giữa tôi và anh ta, tôi không xấu xa đến mức giận cá chém thớt, trút giận trên chị gái và cháu trai anh ta. Nhưng không biết có phải người làm mẹ nào cũng nhạy cảm, đa nghi như thế không, Sở Vân Khiết lại đi tìm hiệu trưởng xin cho Đào Đào chuyển lớp.
Khi bị hiệu trưởng gọi lên nói chuyện, tôi tức đến mức muốn chửi. Mẹ kiếp, sao cô ta có thể nghi ngờ đạo đức nghề nghiệp của tôi như thế?
Hiệu trưởng nói bà ấy đã đồng ý cho Đào Đào chuyển lớp nhưng tuyệt đối không phải vì bà ấy không tin tưởng đạo đức nghề nghiệp của tôi, mà là để tránh những băn khoăn, lo lắng không nên có của các bậc phụ huynh. Nói cách khác cũng là để tránh cho tôi những rắc rối không cần thiết. Nếu Đào Đào còn ở lớp tôi, ngộ nhỡ xảy ra sai sót gì, chỉ sợ không phải tại tôi cũng biến thành tại tôi. Thà bây giờ chuyển lớp, như thế cũng tốt hơn ọi người, còn hơn sau này xảy ra chuyện.
Tuy những lời hiệu trưởng nói rất có lý nhưng tôi vẫn cảm thấy ấm ức, tan làm, tôi vác đầy một bụng tức về nhà, cơm cũng chẳng buồn ăn.
Đang chán nản thì Chu Nhất Minh và Điền Tịnh sánh bước tìm đến cửa. Không đợi bọn họ nói rõ mục đích đến, tôi đã giáng đòn phủ đầu: “Đến đúng lúc lắm, em đang định tìm người chơi mạt chược.”
“Ba người làm sao chơi được?”
“Thích đánh thế nào thì đánh, chúng ta tự đặt ra quy tắc chơi.”
Bàn mạt chược được mở ra, quân bài cũng được xếp vào vị trí. Tôi vạn phần ngang ngạnh. Hễ ai dám cản quân bài của tôi, tôi lập tức trợn ngược mắt. “Hôm nay tâm trạng của chị không được tốt, ai dám thắng tiền của chị là chị lấy mạng đấy!”
Điền Tịnh luôn miệng kêu khổ: “Lần trước anh Nhất Minh tâm trạng không tốt, mình đã phải cống cho anh ấy bao nhiêu tiền, giờ đến chị Phiên Phi tâm trạng không tốt, ví tiền của mình sắp gặp họa rồi!”
“Mình biết, chẳng phải hai người đến an ủi mình sao? Không cần dùng những lời hoa mỹ, chót lưỡi đầu môi làm gì, cứ cống ình thật nhiều tiền là niềm an ủi lớn nhất rồi!”
Chơi suốt cả buổi tối, tôi thắng được bao nhiêu tiền, vui quá cười không khép miệng lại được.
Chu Nhất Minh, mặt đầy đau khổ, nói: “Lần trước anh thắng được ít tiền thì hôm nay nôn cả vốn lẫn lãi ra cũng chưa đủ, tiền lương tháng này coi như cống cho em hết còn gì nữa. Mẹ kiếp, Bé bự, em thật nhẫn tâm!”
Tôi nghĩ đi nghĩ lại thấy lương tâm cũng hơi cắn rứt, liền đem một nửa số tiền thắng được của Chu Nhất Minh trả lại cho anh ta. Chuyện lần này, tôi không hoàn toàn rơi vào cạm bẫy ngọt ngào của Sở Vân Phi không thể không kể đến công lao của anh Nhất Minh! Nếu không có anh ta, tôi đã bị ma đưa lối quỷ dẫn đường theo Sở Vân Phi về nhà anh ta, theo anh ta lên giường rồi.
Nếu hai người yêu thương nhau thật lòng, lên giường cùng nhau thì không nói làm gì, đằng này tên khôn đó chỉ thích tình dục chứ không muốn nói đến tình yêu, tôi thật sự sẽ rất hối hận nếu đã đồng ý lên giường với anh ta.
Chu Nhất Minh mặt mày hớn hở. “Bé bự đúng là có lương tâm, không uổng công anh trai yêu quý em.”
Điền Tịnh không chịu cảnh tôi nhất bên trọng, nhất bên khinh, bắt tôi phải trả lại một nửa số tiền cho cô ấy. Tôi không đồng ý, cô ấy liền tỏ ra vô cùng thần bí nói: “Trả lại tiền ình, mình sẽ nói cho cậu biết chuyện này, hay lắm! Lúc đầu định đến kể cho cậu nghe, ai ngờ vừa bước vào cửa lại bị cậu lôi vào chơi mạt chược nên mình quên mất.”
Nghe nói có chuyện vui, tính hiếu kỳ của tôi liền trỗi dậy, tôi còn có thể có chuyện vui gì nữa? Điền Tịnh đút tiền vào ví, kể tỉ mỉ đầu đuôi câu chuyện cho tôi nghe.
Thì ra một đồng nghiệp của Điền Tịnh có chị gái làm ở Đài truyền hình thành phố. Năm nay đang thịnh hành trào lưu tổ chức các buổi gặp mặt, giao lưu. Đài truyền hình thành phố cũng thuận theo tình thế, tổ chức một chương trình gặp mặt, giao lưu có tên “Nào cùng hẹn hò!” và chị ấy là người chủ trì. Những tiết mục như thế này tổ chức trong thành phố nhỏ không thể náo nhiệt bằng ở đài truyền hình trung ương, khách đến đăng ký tham gia cũng hạn chế nên chị ấy đã kêu gọi mọi người tìm hộ các đối tượng phù hợp để tham gia, cứ thế dây cà ra dây muống đến tai Điền Tịnh, cô ấy nghĩ ngay đến tôi.
“Cậu thấy thế nào, Yên Phiên Phi? Có muốn xuất hiện trên truyền hình không? Bọn họ tổ chức chương trình này rất sinh động, những người tham gia không phải ngồi trong phòng thu, hỏi câu nào trả lời câu ấy một cách tẻ nhạt mà được đến những nơi có phong cảnh lãng mạn, vừa chơi vừa ghi hình. Tất cả chi phí đều do nhà tổ chức tài trợ, cậu vừa được ăn chơi miễn phí thỏa thích, vừa được xuất hiện trên truyền hình, lại còn có cơ hội tìm hiểu đối tượng nữa. Một công đôi, ba việc còn gì!”
Nghe cũng hấp dẫn đấy! Gặp mặt chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là được lên truyền hình. Những kẻ thường dân như tôi bao giờ mới có cơ hội lên truyền hình thế này chứ? Chiếc ti vi màu ở nhà toàn chiếu hình ảnh của người khác, thật chẳng công bằng tí nào!
Nếu một lúc nào đấy hình ảnh của mình cũng được xuất hiện trên ấy thì hay biết mấy!
Tôi nóng lòng muốn thử nhưng đôi lúc lại thấy không đủ can đảm. chưa từng lên truyền hình bao giờ, tôi sợ mình sẽ tỏ ra cứng nhắc, không tự nhiên trước ống kính, hoặc không cẩn thận một chút lại lòi mặt xấu thì bẽ mặt. Hơn nữa, chương trình tổ