Chương 20 an ủi
Không sai, Hiểu Bắc là bị gương mặt của Đồng Khải Văn dọa sợ, ô ô ô mà kêu Lê Hiểu Hàm, hốc mắt hồng hồng, thân thể căng chặt, làm Lê Hiểu Hàm có chút lo lắng, cậu đã thật lâu không có thấy Hiểu Bắc kích động thành cái dạng này.
Đồng Khải Văn đành phải vô tội mà nấp vào, nhờ Tiểu Phương ở ngoài trợ giúp Lê Hiểu Hàm.
Vừa đi xa nhà lại gặp ngay một người giống anh mình như đúc, đứa nhỏ liền sợ hãi, một khi đã sợ hãi nó liền hoảng hốt khẩn trương, càng khẩn trương lại càng kêu to, Lê Hiểu Hàm chỉ có thể không ngừng an ủi nó, ôm đứa nhỏ đi đi lại lại ở phòng khách, vỗ vỗ lưng, làm cho nó thả lỏng.
"Hiểu Bắc đừng sợ a."
"Không sao đâu, anh kia chỉ là lớn lên giống ca ca thôi, không phải là ca ca của em a."
"Là bạn của anh, chúng ta không cần sợ."
"Buổi tối anh ấy còn làm cơm cho chúng ta ăn nữa."
"Còn tặng đồ chơi cho Hiểu Bắc luôn đó."
"Không cần sợ, có ca ca ở đâu."
Sau đó không lâu, Hiểu Bắc không còn nhìn thấy Đồng Khải Văn mới an tĩnh lại, lại trộm dùng đôi mắt liếc về bốn phía, nhìn xem cái người giống anh mình kia còn ở đây không, đứa nhỏ vẫn còn sợ hãi.
Căn hộ này là do Lý Tuế Vinh tìm người thuê, bảo mẫu cũng là y mời đến, lúc này bảo mẫu đang ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm tối, nghe được tiếng la của trẻ nhỏ liền vội vội vàng vàng chạy ra, thấy cậu chủ nhà mình không biết từ nơi nào kiếm được một cái mặt nạ, khập khiễng đi vào phòng bếp, trên mặt toàn là tươi cười mà bất đắc dĩ.
Tuy rằng gương mặt hắn giống y đúc với Lê Hiểu Hàm, hắn cũng sẽ không bao giờ đi dỗ trẻ con.
Hủy diệt Hiểu Bắc trong mắt nước mắt, Lê Hiểu Hàm nhẹ nhàng thở ra.
"Không có việc gì a, em có thể xem anh ấy như một ca ca thứ hai mà ha?"
Hiểu Bắc đã không muốn rời Lê Hiểu Hàm, cả người giống như con khỉ gắt gao bám lấy trên người cậu.
Nhìn đến Đồng Khải Văn mang lên mặt nạ từ trong phòng bếp đi ra, Lê Hiểu Hàm phì cười, ngay cả Hiểu Bắc cũng mặt nạ con khỉ trên mặt hắn hấp dẫn, Tiểu Phương đi theo bảo mẫu chuẩn bị bữa tối.
Lê Hiểu Hàm chỉ chỉ mặt nạ: "Anh thế này cũng quá......?"
Đồng Khải Văn cười hắc hắc: "Chỉ cần đứa nhỏ không khóc là được."
Lê Hiểu Hàm vỗ nhẹ lưng Hiểu Bắc: "Xin lỗi, tôi cũng không biết nó sẽ có phản ứng lớn như vậy đối với anh."
Đồng Khải Văn: "Đại khái là trong lòng đứa nhỏ cho rằng trên thế giới này chỉ có duy nhất một người anh mà nó yêu thích, chứ không phải là có hai, cậu chính là anh trai duy nhất của nó."
Tiểu Phương khóe mắt cay cay: "Khải Văn cậu nói làm tôi cảm động quá."
Lê Hiểu Hàm: "......" Cậu kỳ thật cũng thật cao hứng, sau đó hôn hôn trán Hiểu Bắc.
Buổi tối thực đơn có ba món là dựa theo thực đơn chuyên dành cho Hiểu Bắc, Lê Hiểu Hàm nhìn nhìn Đồng Khải Văn nói: "Anh xác định mang mặt nạ có thể dùng bữa được chứ?"
Đồng Khải Văn không phải không thích trẻ con, nhưng cũng không biết nên ở chung với bọn con nít như thế nào, mấy đứa nhỏ nhà họ hàng của hắn toàn bị hắn chọc cho phát khóc, nhưng mà hắn còn chưa có kịp làm gì bọn nó nha, chỉ là mới nói mấy câu mà thôi, hôm nay lại có thể nghiệm chứng thêm một lần việc mình chính là khắc tinh của lũ trẻ, thật thương tâm làm sao.
Đồng Khải Văn một chút cũng không lo lắng nói: "Anh đây còn mặt nạ nửa mặt." (chịu =]])
Lê Hiểu Hàm nói: "Không biết anh đào ra mặt nạ chỗ nào, đầy đủ phết."
Đồng Khải Văn nói: "Mấy ngày hôm trước anh đây tự nhiên nổi hứng, muốn mời bạn qua đây làm party giấu mặt, ai ngờ được Vinh ca không cho phép, mấy cái đạo cụ chuẩn bị đành phải đi cất, bây giờ lại được đem ra sử dụng, anh còn phải cảm ơn Hiểu Bắc đấy. Này, mặt nạ con khỉ này đem cho đứa nhỏ đi, anh muốn mang mặt nạ kỵ sĩ ăn cơm."
Lê Hiểu Hàm nhìn Hiểu Bắc lại nhìn Đồng Khải Văn, vẫn là nên để Đồng Khải Văn mang mặt nạ ăn cơm đi.
Đồng Khải Văn xoay người không biết từ chỗ nào biến ra mặt nạ kỵ sĩ, duỗi tay đem mặt nạ hình con khỉ đưa tới trước mặt Hiểu Bắc: "Hiểu Bắc, Khải Văn ca ca cho em cái này nhé."
Hiểu Bắc ngồi bất động trong lòng Lê Hiểu Hàm, nhưng từ biểu tình của đứa nhỏ có thể nhìn ra nó muốn cái mặt nạ kia, Lê Hiểu Hàm tiếp lời: "Muốn thì phải tự mình qua lấy, sau đó nói cảm ơn với Khải Văn ca ca nha."
Hiểu Bắc không nhìn thấy mặt của Đồng Khải Văn thả lỏng không ít, đợi gần ba phút mới vươn tay, Lê Hiểu Hàm nhiều lần lặp lại đứa nhỏ mới kêu cảm ơn, Đồng Khải Văn, Tiểu Phương, bảo mẫu ba người đều kiên nhẫn mà chờ đứa nhỏ những lời này, cả nhà đều vỗ tay cổ vũ nó, bọn họ đều biết rõ Lê Hiểu Hàm không dễ dàng, bất quá cậu vừa mới hai mươi tuổi, Đồng Khải Văn so với cậu còn lớn hơn ba tuổi.
Nuôi dưỡng một đứa trẻ, thật không dễ dàng, lúc trước hắn còn đặc biệt khinh thường mà nói cùng Lý Tuế Vinh, còn không phải chỉ là một đứa nhỏ sao sao, quá dễ dàng, hiện tại hắn bị Hiểu Bắc ghét bỏ mới biết, trẻ bình thường đã khó, với Hiểu Bắc còn khó hơn gấp bội.
Có mặt nạ con khỉ, tâm lý phòng bị cùng sợ hãi của Hiểu Bắc đối Đồng Khải Văn càng ngày càng thấp, lúc ăn cơm cũng ngoan ngoãn ăn hết từng ngụm từng ngụm do Lê Hiểu Hàm đút.
Mọi người cùng nhau ăn cơm trong không khí hòa hợp, Tiểu Phương sẽ kể một vài chuyện hài trong giớii giải trí cho mọi người nghe, cả khách và chủ đều cảm thấy vui vẻ, hết thảy mọi chuyện đều diễn ra theo phương hướng tốt đẹp.
Hôm nay Hiểu Bắc ở bên ngoài nghịch cát, cần phải tắm rửa, Lê Hiểu Hàm tắm cho đứa nhỏ, bọc nó trong khăn lông thật lớn rồi ôm đến bên giường lau khô người cùng tóc đang ướt, trong nhà có máy sưởi, đảm bảo sẽ không bị lạnh, nhưng cũng cần phải nhanh mặc vào quần áo.
Thay cho Hiểu Bắc bộ quần áo ngủ thật đáng yêu do đứa nhỏ tự mình chọn, rồi lại ôm nó xuống dưới lầu chơi cùng Tiểu Phương.
Lúc này Tiểu Phương cùng Đồng Khải Văn đang ở dưới lầu chơi game điện tử, hai thanh niên trẻ tuổi khí huyết phương cương cùng chơi trò đối kháng, anh đánh tôi một quyền tôi trả cho anh một đá, cuối cùng nhân vật của Tiểu Phương bị nhân vật của Đồng Khải Văn hạ đo ván, thấy Lê Hiểu Hàm ôm Biểu Bắc mặc đồ ngủ màu trắng đang đi xuống liền hỏi bọn họ có muốn chơi hay không.
Đồng Khải Văn xung phong nhận việc muốn dạy Hiểu Bắc chơi game, đương nhiên, hắn cũng không dám dạy cho Hiểu Bắc chơi trò chơi bạo lực, mà là trò bình thường nhất - Super Mario.
Vì muốn Hiểu Bắc được rảnh tay, Lê Hiểu Hàm liền ngồi bên cạnh đứa nhỏ, đem tay cầm điều khiển đặt ở trên tay mình, Đồng Khải Văn khiêu chiến lực