Chương 21 cùng tầng
Uống bia cả đêm cùng Đồng Khải Văn và Tiểu Phương, Lê Hiểu Hàm ngày hôm sau vẫn thức giấc đúng giờ, chứng cảm mạo của cậu còn có điểm đỡ bớt, không lẽ bia còn có tác dụng trị cảm mạo sao?
Lê Hiểu Hàm thức dậy sớm, tinh thần cũng không tệ, cho Hiểu Bắc ăn xong bữa sáng, Đồng Khải Văn cùng Tiểu Phương mới ngáp ngắn ngáp dài mà thức dậy, cậu cũng không quan tâm bọn họ, mang Hiểu Bắc ra vườn cây kế đó đi dạo.
Tiểu Phương lái xe đưa bọn họ đưa đến vườn cây rồi mới về biệt thự kêu Đồng Khải Văn rời giường, hắn là chân bị thương chứ không phải đầu óc bị thương, cũng cần phải nghiên cứu, nghiền ngẫm kịch bản cùng diễn tập lời thoại.
Bọn họ muốn làm thế nào thì làm, Lê Hiểu Hàm nghĩ mình sẽ không tham gia.
Trong vườn cây có xe chuyên dụng để chở khách, cuối tuần có không ít gia đình đến đây chơi, còn mang theo cả thú cưng, thật náo nhiệt. Lê Hiểu Hàm tạm thời không có ý định cho Hiểu Bắc tiếp xúc với thú nuôi, ôm Hiểu Bắc ngồi trên xe du lịch đi về phía vườn hoa, cho Hiểu Bắc biết về các loại hoa đủ màu sắc cũng không tồi.
Nói thật ra thì Lê Hiểu Hàm cũng không biết hết toàn bộ loại hoa trong vườn, nhưng thế thì có làm sao, vườn cây vốn dĩ là mở ra cho du khách đến tham quan, hoa lá mỗi loại đều có biển ghi tên bằng tiếng Trung, tiếng Anh cùng nhiều loại ngôn ngữ khác.
Hiểu Bắc cũng không nhận được quá nhiều mặt chữ, Lê Hiểu Hàm chỉ vào các loại hoa thường thấy lẫn không thường thấy, nói nhỏ cho đứa nhỏ nghe, rằng mỗi một loại hoa sẽ có tác dụng ra sao, Hiểu Bắc nghiêm túc lắng nghe, tuy rằng Lê Hiểu Hàm cũng không biết đứa nhỏ có hiểu hết được không, nhưng là chỉ cần cậu nói cho Hiểu Bắc nhiều một chút, tin rằng đứa nhỏ sẽ cố gắng nhớ kĩ.
Đang là buổi sáng, người tới đây chơi so với tưởng tượng cũng không nhiều lắm, gia đình đến đây chủ yếu là đến vườn trái cây, rất ít ai đến hoa viên đi dạo, Lê Hiểu Hàm nhân cơ hội chụp cho Hiểu Bắc mấy tấm ảnh bên các loại hoa, khi camera lia tới Hiểu Bắc, phát hiện đứa nhỏ cư nhiên có điểm thẹn thùng, nó sẽ trốn đi chỗ khác.
Lúc sau Lê Hiểu Hàm lấy quốc hoa - hoa mẫu đơn làm nền, cúi người ôm Hiểu Bắc selfie, trán cậu và trán đứa nhỏ chạm nhau, nhưng đôi mắt của nó lại nhìn chằm chằm vào camera, trông biệt nữu lại đáng yêu, Lê Hiểu Hàm đem ảnh chụp vừa rồi cài làm hình nền, khá đẹp.
Hai người xem xong hai chỗ, chuẩn bị qua chỗ khác xem hoa tiếp.
Bất quá, hai anh em còn chưa đi ra khỏi khu vực hiện tại, phía trước liền vọng tới tiếng cười ha ha, hai đứa nhỏ nọ đạp lên bụi cây, muốn ngắt lấy mấy đóa hoa xinh đẹp kia, đứng cạnh bên có một cặp vợ chồng tuổi trung niên cùng hai ông bà lão, bọn họ cũng không thèm ngăn cản, ngược lại còn chỉ cho bọn nhỏ ngắt đóa hoa nào mới là đẹp nhất, là rực rỡ nhất.
Bà nội tóc xám bạc hô hào: "Duyệt Duyệt, đóa này này, màu sắc và hoa văn đóa này đẹp, hái đóa này đi con."
Người phụ nữ trung niên hưng phấn nói với con mình: "Thành Thành, mẹ thấy đóa hoa màu trắng kia cũng đẹp lắm, lấy làm vòng hoa chắc hẳn sẽ rất tuyệt."
Từ chiều cao của hai đứa nhỏ kia có thể thấy, bé gái cao hơn là chị, đứa còn lại là em.
Hai đứa nhỏ ríu rít mà hoan hô, cây hoa quanh bọn nó đã bị giẫm chết ít nhiều, hai đứa nó hái đóa nào mà không cảm thấy ưng ý nữa thì liền trực tiếp ném ngay xuống đất, không thèm nhìn lại một cái.
Đây là hành động phá hoại nghiêm trọng, Lê Hiểu Hàm không thể trơ mắt đứng nhìn như vậy được.
Từ trước đến này, cậu là người không thích xen vào việc của người khác, hôm nay mang Hiểu Bắc tới đây, là muốn nó xem hoa cỏ sức sống dồi dào, ý muốn cổ vũ đứa nhỏ cũng giống như chúng mạnh mẽ sống. Chính là cậu trăm triệu lần cũng không thể ngờ tới, chỉ là đi ngang qua nhưng lại nhìn thấy cảnh chướng tai gai mắt đến như vậy, gia đình kia hoàn toàn không có được chút ý thức nơi công cộng như thế làm cậu có chút tức giận, toàn thân Lê Hiểu Hàm mang đến từng trận hàn ý.
Là gia trưởng không phải nên dạy dỗ bọn nhỏ phải biết yêu quý cây cối hoa cỏ, nói cho bọn chúng biết sinh mệnh nào cũng đáng quý, rèn luyện nhân sinh quan cùng thế giới quan cho bọn chúng sao? Sao lại để bọn chúng phá phách thế kia?
Cậu cảm thấy Hiểu Bắc cũng như đóa hoa đó, nỗ lực sinh tồn, lại bị người ta hung hăng cắt đi mất gốc rễ, không còn đường sống sót, cuối cùng chỉ còn lại đêm đen rồi chìm vào diệt vong.
Có lẽ xuất phát từ cảm xúc cá nhân, đối với những đóa hoa kia có sự thương cảm, Lê Hiểu Hàm không nhịn được đi nhắc nhở cặp vợ chồng trung niên kia: "Anh chị à, cho bọn nhỏ hái hoa như vậy có lẽ không được đâu. Đó đều là hoa cỏ quý vườn cây tuyển chọn, rất nhiều du khách còn chưa có ngắm được nữa đó."
Hai người cha mẹ kia nghe Lê Hiểu Hàm nói xong cũng không thực sự để tâm cho lắm, người phụ nữ nói: "Thanh niên trẻ tuổi, quản nhiều như vậy làm cái gì? Chằng lẽ đứa nhỏ nhà cậu không bao giờ hái hoa à, chúng tôi chỉ là ngắt xuống vài đóa, cũng có to tát gì mấy đâu!"
Cuộc trò chuyện của bọn họ khiến hai ông bà lão đi chú ý, bà lão tóc hoa râm đi vẻ mặt bất mãn, trừng Lê Hiểu Hàm mà phụ họa cho con dâu của mình: "Đừng xen vào việc của người khác, Duyệt Duyệt cùng Thành Thành nhà chúng tôi thích hoa trong vườn cây chính là phúc phận của bọn họ."
Thấy bọn họ đã sai còn cãi ngang, Lê Hiểu Hàm cũng không hề tiếp tục khuyên nhủ, cãi với người thông minh thì vẫn còn có cơ hội thắng, còn cãi với người ngu thì không bao giờ thắng nổi.
Lê Hiểu Hàm thấy bọn họ vẫn còn tiếp tục hái hoa, đành mang Hiểu Bắc rời đi, cậu tin chắc lát nữa sẽ có nhân viên công tác lại đây ngăn cản bọn họ.
Quả nhiên, không bao lâu sau, cả gia đình kia bị đuổi khỏi hoa viên, kèm theo một khoản tiền phạt.
Lê Hiểu Hàm thầm nghĩ: Đáng đời lắm.
Nhưng cậu không biết được rằng, cả gia đình kia đã ghi hận đối với cậu, bọn họ nghĩ rằng chính vì cậu nhiều chuyện đi tố cáo bọn họ, mới khiến họ bị đuổi cùng bị phạt tiền, mất hết cả măt mũi, đem mọi điều sai trái đều đổ lên đầu cậu.
Khi Lê Hiểu Hàm dẫn Hiểu Bắc về nhà, vẫn luôn nói cho đứa trẻ, dù là thực vật hay động vật, đều cần được yêu thương.
Hiểu Bắc đi dưới bóng râm trên đường rất là thả lỏng, tung tăng nhảy nhót, Lê Hiểu Hàm cũng không vội mà dạy