Chương 54: Khăn tay
Edit: Bánh
Lê Hiểu Hàm cùng Đồng Khải Văn tan rã trong không vui.
Ông chủ của Tiểu Phương là Đồng Khải Văn, cậu ta không đuổi theo Lê Hiểu Hàm, mà đứng tại chỗ sốt ruột nhìn bọn họ, muốn khuyên nhưng lại không biết nên khuyên thế nào, nhưng đúng là Vinh ca đã lỡ lời, trước tiên Hiểu Hàm đã tìm đến thương lượng với Khải Văn, kết quả bọn họ lại cãi nhau rồi, nếu là cậu ta, cũng sẽ cảm thấy thật khổ sở.
Nhưng thực lòng mà nói thì, người chịu tổn thương nhiều nhất vẫn là Hiểu Hàm.
Đồng Khải Văn về lại trong nhà, lấy cái điện thoại đang đổ chuông không ngừng nện xuống mặt đất.
Tiểu Phương khuyên nhủ: "Khải Văn, anh bình tĩnh chút đi."
Đồng Khải Văn tức giận mà nói: "Cậu nói tôi bình tĩnh như thế nào hả, mọi chuyện đều bị phá hỏng cả rồi!"
Tiểu Phương nói: "Em cảm thấy chúng ta vẫn nên nói lời xin lỗi với Hiểu Hàm, em biết nói sau lưng người khác là không đúng, nhưng câu nói vừa rồi của Vinh ca đúng là rất dễ khiến người ta mích lòng, Hiểu Hàm vừa rời khỏi Cát Đường đã lập tức đến đây tìm chúng ta, tức là cậu ấy cũng muốn cùng nhau tìm cách giải quyết, nhưng Vinh ca lại đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu cậu ấy, anh cũng biết mà, Hiểu Bắc chính là điểm mấu chốt của Hiểu Hàm, đối với cậu ấy, em trai còn quan trọng hơn cả sinh mạng."
Đồng Khải Văn đưa tay ôm mặt: "Anh biết, cậu ta tức giận anh cũng đã cố nhịn rồi, cậu cũng biết tính tình anh không tốt."
Tiểu Phương thở dài: "Hiểu Hàm đâu có như thế bao giờ."
Đồng Khải Văn che mặt: "Giờ cậu ấy đang rất tức giận, chắc sẽ không muốn nghe anh giải thích, để vài hôm anh sẽ tìm cậu ấy nói chuyện, lúc nãy anh cũng không cố ý."
Tiểu Phương cũng không nhiều lời nữa, tâm trạng của cả hai đều rất xấu, cậu ta bị kẹp ở giữa cũng không biết nói gì.
Đồng Khải Văn không giải tỏa được bức bối trong lòng, không muốn nằm lì ở nhà nữa, vơ lấy áo khoác, di động cùng chìa khóa xe ra khỏi nhà.
Hắn muốn đi quán bar uống rượu để tĩnh tâm lại!
......
Rời khỏi chỗ của Đồng Khải Văn, Lê Hiểu Hàm cũng không về nhà ngay, mà đưa Hiểu Bắc đến siêu thị dạo một vòng, mua một đống đồ dùng hằng ngày, mọi chuyện vẫn như nếp sinh hoạt bình thường.
Lúc kêu xe về nhà cậu mới bình tâm suy nghĩ lại, không có ai biết địa chỉ cụ thể của mình cả, Tiểu Phương đến đón cũng chỉ là chờ ngoài cửa khu dân cư, còn cậu ở tòa nào, lầu mấy, không ai biết được cả, tạm thời có thể yên tâm.
Còn nữa, dù có tìm người, Đồng Khải Văn mới chính là người bị gọi tên đầu tiên, không liên quan đến cậu, Trì Việt Thần cũng chỉ có dính líu tới Đồng Khải Văn, chứ không phải cậu, lộ thì chỉ có hắn ta bị lộ thôi.
Chỉ cần cậu sống tiếp cuộc đời của mình, không dây dưa với Đồng Khải Văn nữa là được, hai người tốt nhất là đừng bước vào cuộc sống của nhau nữa thì càng tốt.
Hạ quyết tâm xong, Lê Hiểu Hàm không còn rối rắm nữa.
Cuộc sống của Thiệu Trì cùng cuộc sống của cậu khác nhau như trời với đất, anh làm sao có thể biết cậu và Hiểu Bắc đang ở đâu, cậu còn mới vừa chuyển chỗ, lại càng khó có ai biết được.
......
Không gọi được cho Lê Hiểu Hàm, Thiệu Trì bực bội không diễn tả thành lời.
Anh có số điện thoại mới của Đồng Khải Văn, cũng có địa chỉ của Đồng Khải Văn, gọi không được thì đi gặp, ba mặt một lời là xong chứ gì.
Đầu tiên, anh phải biết được tại sao người kia lại phải giả trang thành hướng dẫn viên du lịch để trà trộn vào bên trong Trì Đằng.
Thật ra thì, anh càng muốn biết tại sao lại đưa khăn tay cho Tiểu Nam;
Thêm vào đó, còn muốn biết mục đích thật sự của Đồng Khải Văn là gì;
Cuối cùng, còn phải biết liệu Đồng Khải Văn có cảm giác gì đối với anh không.
Nói đi là đi, Thiệu Trì bảo tài xế lái xe đếnchỗ ở của Đồng Khải Văn, cũng tự mình lên lầu tìm người.
Đã tới vài lần, nhưng chỉ đưa đến cửa, không vào trong.
Lúc Thiệu Trì ấn chuông cửa, anh bỗng có chút khẩn trương, nhưng mở cửa lại không phải là khuôn mặt xinh đẹp mà anh ngày đêm thương nhớ, mà là một gương mặt thanh tú của phái nam.
Tiểu Phương đã từng gặp Thiệu Trì, môi run run: "...... Xin hỏi ngài tìm ai ạ?"
Thiệu Trì nhíu mày, hỏi: "Đồng Khải Văn đâu?"
Tiểu Phương bị bỏ lại trong nhà, sợ tới nỗi lắp ba lắp bắp: "Anh ấy... anh ấy ra ngoài rồi."
Thiệu Trì hỏi: "Cậu là trợ lý của em ấy?"
Tiểu Phương gật đầu: "Vâng."
Thiệu Trì nhìn vào trong, trong nhà trống rỗng, không có vẻ gì là còn có người khác: "Em ấy đi đâu, cho tôi địa chỉ."
Môi Tiểu Phương run rẩy, đành phải khai thật: "Hình như là, đi, đi bar."
Trước khi Đồng Khải Văn đi đã nói cho cậu ta biết, nhưng áp lực của Thiệu tổng lớn quá, muốn giấu cũng không dám, đành phải nói thật.
Muốn khóc quá đi.
Thiệu Trì lại hỏi là quán bar nào, Tiểu Phương tiếp tục phát huy kĩ năng bóp d*i đồng đội, bán đứng Đồng Khải Văn, nói ra cụ thể chi tiết.
Sau khi Thiệu Trì rời đi, Tiểu Phương khóc không ra nước mắt, gọi cho Đồng Khải Văn, muốn kêu hắn nhanh chân chạy khỏi quán bar đi.
Nhưng mà, tâm trạng của Đồng Khải Văn đang rất bực bội, vì Trì Việt Thần cứ gọi mãi, hắn tắt chuông.
Không ai có thể làm phiền ông đây uống rượu giải sầu.
......
Trì Việt Thần không tìm thấy Lê Hiểu Hàm, gọi điện thì người kia không bắt máy, trong lòng cũng có chút bực bội, hết hứng chấm bài tập của học sinh nữa, rẽ vào một ngã tư, muốn đi bar, muốn uống chút rượu, mượn rượu tiêu sầu.
Học sinh của tôi không để ý tới tôi, lòng tôi đau quá.
Có lẽ là lòng mình giờ đã khác, nên mới để ý chuyện Lê Hiểu Hàm đối với mình lúc nóng lúc lạnh.
Nửa tiếng sau, Trì Việt Thần tìm được quán bar do bạn mình gợi ý.
Mới vừa đi vào liền nghe thấy một ban nhạc nước ngoài đang biểu diễn một ca khúc tiếng trung, cũng khá hay, hát chính là một cô ca sĩ, chất giọng trầm thấp, làm cho khách trong bar đều cảm thấy rất thư thái, thả lỏng tâm tình.
Trì Việt Thần lại nghĩ đến lần đầu tiên nghe Lê Hiểu Hàm hát, chất giọng chỉ có thể dùng bốn chữ "Thảm tới mức không nỡ nhìn" để hình dung, nhưng không hiểu sao mình lại muốn nghe thêm một lần nữa, mình trúng độc rồi sao.
Lê Hiểu Hàm, có độc.
Lúc y còn đang mường tượng ra khuôn mặt của bạn học Lê Hiểu Hàm, vừa mới xoay đầu lại liền thấy một người đang nằm bò ra trên sô pha, không ai khác chính là "tình một đêm" của y —— Đồng Khải Văn.
Ánh đèn tối tăm trong quán bar đúng là rất khiến người ta dễ buồn ngủ.
Nhìn thấy