Chương 55: Xác nhận
Edit: Bánh
Lời vừa ra khỏi miệng, Đồng Khải Văn liền hối hận.
Hắn nói gì đó!?
Hắn vừa làm cái gì vậy!?
Trực giác nói cho hắn biết, mình tiêu đời rồi!
Ban nhạc đang đổi bài, không gian trở nên yên tĩnh trong chốc lát, chỉ có tiếng khách hàng nhỏ tiếng nói chuyện với nhau, Đồng Khải Văn lại có cảm giác mọi người trong đây đều nhìn mình chằm chằm, trên mặt hắn nóng rát phát đau.
Mượn rượu giả điên thôi, bỏ qua cho tôi có được không?
Một phút bốc đồng cả đời bốc c.....
Có lẽ vì ánh đèn tối tăm, Thiệu Trì cũng không thấy rõ được diện mạo của Đồng Khải Văn để phân rõ sự khác nhau giữa hắn và Lê Hiểu Hàm, chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm cái tên đang tự nhận là không quen biết mình, không quen biết Tiểu Nam này.
Thiệu Trì không nói lời nào, Trì Việt Thần cũng không mở miệng, Đồng Khải Văn càng cảm thấy xấu hổ, đơn giản nhấc chân chuẩn bị bỏ chạy, hắn đã nói ra sự thật rồi, sao lại không tin chứ, nghĩ rằng hắn đang bịa chuyện nói bậy sao?
Dù sao cũng không giải thích nổi, bỏ của chạy lấy người đã!
Dù biết Lê Hiểu Hàm không thoát nổi bàn tay của Thiệu Trì, lúc này Đồng Khải Văn cũng mặc kệ, dù là Trì Việt Thần, hay là Thiệu Trì, hắn cũng không muốn phải đối mặt với bất cứ ai cả, cũng không dám đối mặt, bởi vì hắn không biết phải giải thích như thế nào cho những lời vừa rồi của mình.
Lúc Thiệu Trì cùng Trì Việt Thần còn đang cho rằng Đồng Khải Văn vì muốn trốn tránh sự tra hỏi của cả hai mà bịa chuyện, Đồng Khải Văn đã chạy ra khỏi quán bar.
Thật vất vả lắm mới bắt được Đồng Khải Văn, Thiệu Trì cùng Trì Việt Thần đương nhiên sẽ không từ bỏ, bọn họ dễ gì lại không đuổi theo chứ? Mơ đi bưởi, huống gì bên ngoài còn có người của Thiệu Trì.
Trì Việt Thần đi thanh toán, đương nhiên, chút tiền đó đối với y cũng không thành vấn đề, bây giờ y đang rối rắm hơn bất cứ ai.
Tất nhiên là kế hoạch bỏ trốn của Đồng Khải Văn thất bại thảm hại, vừa mới ra khỏi cửa lớn đã bị hai anh zai vạm vỡ bắt lại, mãi cho đến khi Thiệu Trì đi đến trước mặt bọn họ, hắn mới được buông ra, Đồng Khải Văn còn đang hơi say, lúc bị buông ra còn nghiêng trái nghiêng phải, xiêu xiêu vẹo vẹo.
Thiệu Trì nhíu mày, Đồng Khải Văn trong nhận thức của anh hoàn toàn không biết uống rượu, hơn nữa tính tình rất điềm đạm, lúc nói chuyện rất ôn tồn nhẹ nhàng, khiến người nghe cảm thấy thấm thía, mà người trước mắt lại khác biệt vô cùng.
Cuối xuân đầu hè, trời rất nhanh trở tối.
Bọn họ đã thay đổi địa điểm, bên trong quán bar rất tối tăm, nhưng bên ngoài lại vô cùng sáng sủa.
Thiệu Trì rành mạch mà đánh giá diện mạo của Đồng Khải Văn, không có một chút quen mắt nào, đây không phải là Đồng Khải Văn, đây là ai chứ!
Đứng bên ngoài quá mức lộ liễu, Thiệu Trì quyết định đổi chỗ để có thể "nói chuyện phiếm" với Đồng Khải Văn, Trì Việt Thần nhíu mày, đuổi theo, y lại thấy Đồng Khải Văn rất giống một người, cái tên kia hiện lên rất rõ trong đầu, nhưng y lại không kêu lên thành tiếng được.
Đúng là không tưởng tượng nổi, tại sao lại như vậy chứ?
Đồng Khải Văn giờ đã thành lợn chết không sợ nước sôi*, vừa lên xe liền nhắm mắt ngủ, trên xe nồng nặc mùi rượu mà hắn thở ra, Thiệu Trì bảo tài xế mở cửa sổ ra, gió thổi tóc Đồng Khải Văn bay tứ tung, tạo hình đẹp trai ngời ngợi trước khi lên xe của hắn cũng tiêu tùng.
* Lợn chết không sợ nước sôi ~ điếc không sợ súng
Trì Việt Thần bỗng cảm thấy mắc cười, nhưng lại không dám cười thành tiếng, bạn thân mình giờ đang không khác gì một ngọn núi lửa đang chuẩn bị phun trào. Không biết cậu ta mình sẽ lựa chỗ nào để nói chuyện đây nhỉ?
Trên xe yên tĩnh đến đáng sợ, dù đang ngồi trên chiếc siêu xe thoải mái nhưng cảm giác lại không khác gì đang đứng trên lửa, ngồi trên than, tất nhiên là Đồng Khải Văn không ngủ được, chỉ là muốn trốn tránh hiện thực tàn khốc khi mình sắp bị ép khai ra chuyện của Lê Hiểu Hàm mà thôi, còn có cả Trì Việt Thần ngồi một bên nữa chứ. Trong lòng thấp thỏm bất an, khó chịu muốn chết, thật muốn tông cửa nhảy xuống cho rồi.
Xe tiến vào Thiệu gia, Trì Việt Thần cũng đã lâu không đến đây, thầm nghĩ, sao lại đưa Đồng Khải Văn tới nhà vậy, ai lại không biết Thiệu Trì rất coi trọng chỗ ở của mình, có khi nào bạn thân của y thật sự mê muội Đồng Khải Văn rồi?
Cạch, cửa xe mở ra.
"Xuống xe." Thiệu Trì không nhiều lời với Đồng Khải Văn, đã nửa tiếng trôi qua, chắc cũng tỉnh rượu rồi, huống hồ gì Đồng Khải Văn cũng đâu có uống nhiều, hắn vốn không quá say.
Đồng Khải Văn mở mắt, kéo chốt mở cửa xe.
Một tòa nhà rất lớn, không giống như biệt thự thời nay, có hương vị trăm năm truyền thống.
Thiệu Trì không bỏ sót chút ngạc nhiên cùng lạ lẫm nào trong ánh mắt của Đồng Khải Văn, đúng vậy, hắn vô cùng lạ lẫm với nơi này.
Một người đã từng tới nhà họ Thiệu sao có thể bày ra biểu hiện giống như người chưa từng tới bao giờ chứ, ngay cả cửa vào ở chỗ nào cũng không biết, chỉ ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Cảm giác bất ổn lập tức tràn tới trong Thiệu Trì, Trì Việt Thần cũng xuống xe, y cũng không mở miệng nói gì.
Đồng Khải Văn cảm thấy xấu hổ hết chỗ nói, nếu lúc nãy hắn không xúc động như vậy có khi đã có thể trốn thoát khỏi Thiệu Trì rồi, có trời mới biết lúc trước Lê Hiểu Hàm ứng phó với người đàn ông này như thế nào chứ.
Thiệu Trì đi trên con đường trải đá dẫn vào bên trong, Trì Việt Thần đi theo, Đồng Khải Văn nhìn vệ sĩ đang nhìn mình chằm chằm, đành phải đuổi theo hai người kia, hoàn toàn không biết được có gì đang chờ đợi mình ở bên trong.
Mệt vãi, nếu biết trước chuyện sẽ thành như thế này, hắn sẽ không bao giờ tìm Hiểu Hàm làm album nữa, thà đắc tội Dư tổng còn hơn đắc tội với Thiệu Trì!
Huống chi cái tên bạn giường kia cũng không có khả năng sẽ giúp hắn.
Đi vào trong sảnh, chào đón Thiệu Trì chính là cục cưng Thiệu Nam vừa mới ăn xong canh trứng, thấy ba ba trở về liền vọt lại đây muốn được anh ôm, có hơi nhiệt tình một chút, mỗi khi Thiệu Nam có biểu hiện như thế này chính là đang muốn xin ba ba cái gì đó, Thiệu Trì biết tỏng tâm tư của con trai mình.
Quả nhiên, Thiệu Nam vừa mở miệng liền khiến hai người kia hoảng hồn.
"Ba ba, chúng ta đi tìm ca ca tới nhà chơi