Chương 58: Không có giấy
Edit: Bánh
Lại gặp nhau, nhưng không có đánh nhau, cũng không có tiếng rống giận nào cả.
Cả hai thứ đó đều không hợp với phong cách của Thiệu Trì cùng Lê Hiểu Hàm.
Tính cách của Lê Hiểu Hàm khiến cậu sẽ không bao giờ to tiếng với Thiệu Trì, cách xử sự từ trước đến nay của cậu đều luôn bình tĩnh như thế, nếu đối phương có rống lên hay la hét, cậu sẽ đợi đối phương phát tiết xong đã, hoặc là bỏ đi trước, muốn gây sự sao, thật ngại quá, tôi đây không phải là đối tượng để anh trút giận, bye.
Còn Thiệu Trì, anh đã nghe nói về Lê Hiểu Hàm, biết cậu có nỗi khổ của cậu, lúc biết được hoàn cảnh sống của cậu, lại dựa vào kinh nghiệm tìm người thất bại vừa qua, vốn anh cũng muốn hỏi đôi điều, nhưng khi đối mặt với nụ cười chân thành của Lê Hiểu Hàm đối với Tiểu Nam, anh thấy mình đã thua.
Hoặc có thể nói, là lại càng rung động.
Không ăn mặc diêm dúa, không giả lả chiều theo ý anh, không kệch cỡm, cũng không a dua nịnh hót, chỉ có hơi thở bình đạm mà anh đã quá quen thuộc, đây là Lê Hiểu Hàm mà anh biết, là Lê Hiểu Hàm mà anh ngày đêm thương nhớ.
Thiệu Trì có hơi kích động, nhưng lại không thể hiện ra ngoài, Lê Hiểu Hàm cũng không để ý, vì cậu còn đang bận nghe Tiểu Nam nói nhỏ, không cho ba ba nghe chung.
Vốn là tính đưa con trai theo để làm không khí bớt căng thẳng, kết quả lại bị chính con trai mình làm cho ra rìa, ba nó thì không có chỗ để phát huy nữa, ba ba của con đang yêu đương đó.
Biết vậy không đưa nó theo.
"Ca ca, anh còn phải đi học hả?"
"Đúng vậy, khi em lớn lên cũng phải đi học như vậy nha, Tiểu Nam còn đi nhà trẻ có đúng không? Học được những gì rồi nè?"
"Học tính, viết chữ, đàn dương cầm, vẽ tranh, ca hát, em thích đàn dương cầm với đọc sách nhất."
"Tiểu Nam giỏi quá, lúc nhỏ anh cũng không lợi hại được như em nữa, giờ cũng chưa bằng được nữa là, anh còn không biết đánh đàn đâu."
"Thế để em đàn cho anh nghe là được rồi." Thiệu Nam giờ mới nhớ tới ông bố đang bị hắt hủi của mình, "Ba ba, con nói có đúng không?"
Giờ mới được nhớ tới, Thiệu Trì có hơi dỗi, nhưng vẫn mỉm cười đáp lại con trai: "Đương nhiên rồi, con trai đàn rất hay."
Thế nhưng, câu nói này của Tiểu Nam cũng mở ra một cơ hội cho Thiệu Trì.
"Hiểu Hàm." Thiệu Trì nói.
"Hả?" Lê Hiểu Hàm đáp.
"Hiểu Hàm?" Thiệu Trì lại tiếp tục kêu.
"Ừm." Lê Hiểu Hàm tiếp tục đáp lại.
"Hiểu Hàm." Thiệu Trì lại kêu.
"Anh muốn nói cái gì?" Lê Hiểu Hàm quay đầu nhìn anh.
"Không có việc gì, anh tập trước cho quen." Thiệu Trì mặt vô biểu tình mà nói.
"......" Lê Hiểu Hàm chỉ biết tự nói trong lòng, đồ thần kinh.
Tài xế ngồi ở hàng ghế trước cũng không nhịn được mà cong môi, ai mà ngờ được ông chủ gặp crush lại biến thành cái dạng này, ngốc muốn chết.
Thiệu Nam nhìn Thiệu Trì lại nhìn Lê Hiểu Hàm, trực tiếp bò ra khỏi lòng Lê Hiểu Hàm qua ngồi giữa hai người, nhóc cảm thấy ngồi ở giữa thế này thật vui, từ giờ về sau phải hay ngồi như vậy mới được.
"Giờ chúng ta đi đâu vậy?"
"Tìm chỗ ăn sáng, Trì Việt Thần cùng Đồng Khải Văn chắc cũng chưa dùng bữa đâu." Thiệu Trì "hào phóng" nói, chủ yếu là muốn lấy cớ cùng Lê Hiểu Hàm tâm sự chuyện tương lai của bọn họ.
"Ừm, Tiểu Nam ăn sáng chưa?" Lê Hiểu Hàm không nhìn thẳng Thiệu Trì, mà dồn hết sự chú ý vào Tiểu Nam.
"Ăn rồi ạ." Thiệu Nam trả lời, bắt lấy ngón tay Lê Hiểu Hàm mà ngắm nghía.
"Nhưng bình thường khoảng 10 giờ nhà trẻ sẽ cho bọn nó ăn thêm, sợ bị đói." Thiệu Trì giải thích giúp con trai.
"Nhà trẻ đều như vậy." Lê Hiểu Hàm nói, "Anh dẫn Tiểu Nam đi khám chưa? Có tra được gì không?"
"Không có, bác sĩ đã kiểm tra cho Tiểu Nam rồi, cũng hỏi rất nhiều vấn đề, biết thêm về tình hình sinh hoạt của nó, tinh thần rất tốt, không có bất cứ chướng ngại nào. Nhưng vẫn phải đi khám thường xuyên."
"Thế tại sao lúc trước tâm trạng Tiểu Nam lại không tốt? Có kiểm tra được không?"
"Là do nằm mơ, kể lại thì không có ai tin, nên tính tình mới trở nên nóng nảy, may mắn em xuất hiện, giờ đứa nhỏ đã rất khỏe mạnh."
Hai người thảo luận chuyện của Tiểu Nam vô cùng tự nhiên, thi thoảng Tiểu Nam cũng sẽ phát biểu vài câu, bầu không khí trên xe rất tốt, không có khả năng sẽ phát sinh ra bất cứ chuyện gây gổ đánh nhau gì cả.
Chỗ ăn sáng là do Thiệu Trì chọn, là chỗ mà Thiệu Nam rất thích, anh đưa menu cho Lê Hiểu Hàm, nhưng vì tối qua vừa mất ngủ, không có khẩu vị, dù gì cậu cũng đã ăn sáng xong rồi, chuyền menu qua cho Trì Việt Thần.
Thiệu Nam ngồi giữa Lê Hiểu Hàm cùng Thiệu Trì, trên khuôn mặt nhỏ là nét cười nhẹ hiếm khi nhìn thấy.
"Ca ca, khi nào em mới được gặp em trai vậy."
Nghe được lời này, người đầu tiên bị dọa sợ không phải Lê Hiểu Hàm, cũng không phải Thiệu Trì, mà là Đồng Khải Văn đang ngồi xa Thiệu Nam nhất, suýt chút nữa là hắn bị sặc, hình như Thiệu Trì vẫn chưa biết đến sự tồn tại của Hiểu Bắc, sao Thiệu Nam lại biết?
Thiệu Trì lại muốn nói cho Thiệu Nam đó chỉ là giấc mơ, không thể thành sự thật. Thế nhưng Lê Hiểu Hàm lại nhẹ nhàng xoa bàn tay nhỏ của nhóc con, rời khỏi chỗ ngồi, đến ngồi xổm trước mặt đứa nhỏ, dịu dàng nói.
"Tiểu Nam, không phải là anh không muốn cho em gặp em mình, nhưng mà có khả năng em ấy cần thời gian để quen với sự tồn tại của em, em ấy không giống như em. Có thể cho anh một vài tấm ảnh chụp của em trước, chờ cho em ấy thích ứng được