Chương 59: Offer
Thiệu Trì đang chìm đắm trong bầu không khí mỹ diệu tràn ngập màu hồng phấn lại bị tiếng kêu thanh thúy của con trai kéo về hiện thực, đành phải lưu luyến không rời buông Lê Hiểu Hàm ra.
Ánh mắt Lê Hiểu Hàm u ám, dùng mu bàn tay lau lau khóe miệng, nhân lúc Thiệu Trì đang không phòng bị cho anh một đấm rồi mới xoay người đi lấy giấy cho Tiểu Nam.
"Lê Hiểu Hàm, em!" Thiệu Trì một tay ôm bụng, một tay đỡ tường, khuôn mặt tuấn tú nhăn nhúm.
"Cho anh bỏ cái tật gặp là hôn." Lê Hiểu Hàm trừng anh.
Tiểu Nam giải quyết xong vấn đề sinh lý, rửa tay xong đi ra hoàn toàn không biết mình vừa đẩy bố mình từ thiên đường rớt thẳng xuống địa ngục, chỉ là cảm thấy sắc mặc ba ba không tốt lắm.
"Ba ba, ba không thoải mái sao? Có muốn đi toilet không?"
"Ba không sao, chúng ta về thôi."
"Dạ, phải tạm biệt ca ca sao?"
"Mấy ngày nữa là có thể gặp rồi." Thiệu Trì nói, quay đầu nhìn Lê Hiểu Hàm, "Cuối tuần là sinh nhật của Trì Việt Thần, cậu ta mở tiệc, em đi luôn nhé?"
Thiệu Nam biết sinh nhật của chú Thần, nhóc cũng muốn đi: "Ca ca, em cũng đi, em còn chuẩn bị quà sinh nhật cho chú ấy."
"Em chuẩn bị món quà gì?"
"Bật mí cho mình anh biết thôi nha, là một cái qυầи ɭóŧ."
"...... Sao lại là qυầи ɭóŧ?"
"Vì không mặc qυầи ɭóŧ khi ngủ sẽ đái dầm."
"Ai nói cho em vậy?"
"Ba ba."
Thiệu Trì yên lặng quay mặt đi.
Lê Hiểu Hàm thở dài, không biết nói sao cho phải, chỉ nói cho Thiệu Nam: "Đúng là một ý hay, tiệc sinh nhật anh phải xem lại thời gian đã, bảo mẫu nhà anh xin nghỉ vẫn chưa quay lại, anh phải trông em trai."
"Thế anh đưa em ấy đến luôn đi!" Thiệu Nam vội vàng nói.
"Gấp cái gì, muốn gặp em quá hả." Lê Hiểu Hàm cười nói.
"Dạ, nhưng mà, em ấy đang bệnh."
"Bệnh của đứa nhỏ có thể trị dứt điểm không?" Thiệu Trì cũng bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề này.
"Đại khái có thể đi." Lê Hiểu Hàm cũng không trả lời thẳng, "Chúng tôi đang rất cố gắng, về sau chắc sẽ có tiến triển."
Thiệu Trì muốn vỗ vai cậu, hoặc là ôm cậu một cái để an ủi, nhưng lại nhớ tới lúc nãy mới bị cho ăn đòn, lại rút tay về, không phải mới đầu còn êm đẹp lắm sao, thế mà vừa xong lại ra tay đánh người rồi.
Đã là tự nhận là bạn trai của Lê Hiểu Hàm, Thiệu Trì tất nhiên muốn đưa cậu về trường, Lê Hiểu Hàm cũng không có ý kiến, muốn đưa thì đưa.
Thế nhưng vẫn phải nói rõ với Thiệu Trì.
"Thiệu tiên sinh, đừng lặp lại chuyện vừa rồi nữa, quan hệ giữa chúng ta không phải kiểu đó." Lê Hiểu Hàm nhéo ngón tay mình.
"Nhưng mà em cũng đâu có cự tuyệt." Thiệu Trì giãy giụa.
"Tôi nói bộ anh nghe chắc?" Lê Hiểu Hàm hỏi lại, lần nào cũng ngang ngược như thế, cơ hội để người ta lên tiếng cũng không có, cự tuyệt kiểu gì chứ.
"Vậy ít nhất em cũng phải cho tôi một cơ hội để theo đuổi em." Thiệu Trì yếu thế nói.
"Vấn đề là tôi lại không muốn cho, chúng ta cũng không có khả năng ở bên nhau, anh và tôi không giống nhau." Lê Hiểu Hàm nói.
Thiệu Trì nhìn chằm chằm con trai đang ngồi cầm điện thoại của anh chơi Plants vs Zombie, quay đầu khẽ nhìn Lê Hiểu Hàm.
"Ai quy định?" Thiệu Trì nói.
"Hả? Cái gì." Lê Hiểu Hàm không hiểu.
"Anh nói là ai quy định hai người đến từ hai hoàn cảnh khác nhau lại không thể ở bên nhau." Thiệu Trì búng trán Lê Hiểu Hàm, lại nói, "Em đi cắt tóc đi, kiểu tóc này không hợp với em đâu."
"Thiệu tiên sinh." Giọng điệu Lê Hiểu Hàm mang theo vài phần bất đắc dĩ.
"Lần trước em đã đồng ý gọi anh là Thiệu ca, anh thích kiểu xưng hô đó hơn." Thiệu Trì hoàn toàn không muốn nghe lời cự tuyệt.
"Thôi được rồi, Thiệu tiên sinh, tôi nghĩ là mình cần phải nhắc lại cho anh một chút, tất cả mọi chuyện xảy ra lúc trước đều là hiểu lầm, khi đó là do tôi phải giả làm Đồng Khải Văn, không thể từ chối, mà dù nếu không phải hiểu lầm, thì chúng ta cũng đã chia tay rồi. Tôi mong anh hiểu cho." Lê Hiểu Hàm kiên nhẫn mà giải thích.
"Chia tay sao? Nhưng anh đã đồng ý đâu." Thiệu Trì cong môi, bắt đầu chơi xấu, anh ghé sát vào bên tai Lê Hiểu Hàm bên tai, nói nhỏ, "Mới có hôn môi thôi, chúng ta đã hợp đến như thế, em cũng rất thích mà không phải sao?"
"......" Lê Hiểu Hàm bị sự vô sỉ của anh làm cho nghẹn họng, không nói nên lời, chỉ biết trợn trắng mắt.
Thiệu Trì biết Lê Hiểu Hàm không muốn nói chuyện, cũng không hề trêu chọc cậu, dù gì cũng nên biết thêm về cuộc sống của cậu đã, nếu không nói nhiều cũng vô dụng.
Trong xe mở bài nhạc rất nhẹ nhàng, Lê Hiểu Hàm không muốn chạm mắt với Thiệu Trì nữa, xấu hổ cúi đầu, tầm mắt đặt hoàn toàn trên người Thiệu Nam, có lẽ là do ánh mắt của Thiệu Trì quá mức nóng cháy, quá trần trụi, khiến cậu cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cũng kèm theo cảm giác thỏa mãn không tên, sao lại thế chứ?
Đưa Lê Hiểu Hàm về trường rồi, Thiệu Trì nhìn tên trường, trong lòng bỗng nãy lên một ý tưởng, nói với Lê Hiểu Hàm: "Hiểu Hàm, chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi."
Lê Hiểu Hàm không hiểu ý của anh là gì, cứ nghĩ anh đang nói đến sinh nhật của Trì Việt Thần, cậu tưởng Trì Việt Thần sẽ mời Đồng Khải Văn, chứ không phải mình, cậu sẽ không đi, đi cũng có ý nghĩa gì đâu.
"Ca ca, bái bai!" Thiệu Nam không tình nguyện khi phải tạm biệt Lê Hiểu Hàm.
Lê Hiểu Hàm thơm má, thơm trán đứa nhỏ vài cái.
"Bái bai, nhớ ca ca thì gọi điện nhé?" Lê Hiểu Hàm nói.
"Dùng điện thoại của ba ba gọi." Thiệu Trì bổ sung thêm.
"......" Lê Hiểu Hàm cảm thấy hình như mình đã tự đào hố chôn mình, "Hai người về đi, tôi cũng vài lớp đây, tạm biệt."
Tiễn hai ông thần đi rồi, Lê Hiểu Hàm xoay người đi vào cổng trường, trở về lớp tiếp tục đi học.
Không biết vì cái gì, tảng đá lớn trong lòng như đã được tháo dỡ, mỗi một bước chân đều nhẹ nhàng đi không ít.
Thiệu Trì đưa Lê Hiểu Hàm về rồi, liền mang Thiệu Nam đến công ty, hôm nay anh cố ý đem Thiệu Nam mang đi gặp Lê Hiểu Hàm, có một nửa