Chương 60: Phiền thật đấy
Edit: Bánh
Tức giận sao?
Ban đầu đúng là rất tức giận.
Nhưng sau sự xuất hiện của Thiệu Nam cùng Thiệu Trì, cơn tức trong lòng Lê Hiểu Hàm đã được hai cha con làm dịu đi rồi, còn đối với Đồng Khải Văn, cậu đã không còn cảm giác gì nữa, cậu cũng không phải kiểu người thích gây chuyện, đúng là cũng có nhiều lúc bực tức, nếu nói cậu là một người tốt tính, thì cũng không phải, chỉ là đôi khi, cậu không buồn quan tâm mà thôi.
Lý Tuế Vinh vẫn không cho Đồng Khải Văn lái xe, người ngồi trên ghế lái là trợ lý Tiểu Phương.
"Đi đón Hiểu Bắc sao?" Đồng Khải Văn hỏi.
"Ừm."
"Tiểu Phương, đưa Hiểu Hàm đi đón Hiểu Bắc đi, chúng ta có thể vừa đi vừa nói chuyện."
Trường của Lê Hiểu Hàm không quá xa trường của Hiểu Bắc, bình thường ngồi xe buýt phải đi qua mười trạm, các trạm cách nhau cũng khá gần.
Lê Hiểu Hàm mở một bên cửa sổ xe ra, cậu chỉ đưa mắt nhìn dòng xe bên ngoài, không lên tiếng.
"Về chuyện ngày hôm qua, anh thành thật xin lỗi cậu." Đồng Khải Văn chân thành nói tiếng xin lỗi với Lê Hiểu Hàm.
Lực chú ý của Lê Hiểu Hàm không có ở trên xe, ánh mắt dán vào thứ gì đó bên ngoài, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Hiểu Hàm, anh xin lỗi, anh không nên nổi nóng với cậu, Vinh ca cũng không nên trách móc cậu như thế, là tại bọn anh hết, cậu đừng giận nữa có được không?"
Sau một lúc lâu, Lê Hiểu Hàm mới nhẹ nhàng trả lời: "Tôi không có giận." Cậu đóng cửa sổ xe lại, không còn tiếng gió nữa, chỉ có tiếng bọn họ nói chuyện, không cao không thấp, vừa đủ cho cả ba người nghe thấy.
"Giờ đã không sao cả rồi, Thiệu Trì đã biết đến sự tồn tại của tôi, mà mối quan hệ của anh cùng thầy Trì cũng có tiến triển, mọi chuyện đều phát triển theo một hướng tốt mà, không phải sao." Lê Hiểu Hàm tựa lưng vào ghế ngồi, thanh âm lộ ra vài phần mỏi mệt.
"Cậu thật sự thấy thế sao?" Đồng Khải Văn cảm nhận được sự bất thường, "Anh biết là do anh xúc động nhất thời nên mới báo hại cậu, anh biết cậu không muốn dây dưa gì với bọn họ nữa."
"Vậy anh có thể thay đổi được chuyện đã xảy ra sao? Tất nhiên là không, nếu đã không thì anh có nói hay không cũng có khác gì nhau. Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh, nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, thế thôi."
"Nói trắng ra là, cậu vẫn không thể tha thứ cho anh."
"Tha thứ sao? Tôi cảm thấy chả có liên quan gì nữa cả, dù gì về sau tôi cũng có thể nhìn thấy Tiểu Nam, anh cũng không cần tự trách, có lẽ đối với anh hay là tôi gì thì cũng đều là một khởi đầu mới, chẳng qua là chúng ta đã bị vạch trần mà thôi, cũng chả có ảnh hưởng lớn gì, so với việc bị fans cùng giới truyền thông phát hiện đã đỡ hơn nhiều rồi. Có lẽ, như thế này mới là hợp lý nhất cho cả hai người chúng ta. Khải Văn, từ giờ về sau anh phải tự mình giải quyết chuyện của mình thôi, tôi không muốn giúp, cũng không thể giúp nữa."
"Anh biết rồi, cảm ơn cậu, cũng thật lòng xin lỗi cậu." Chuyện xảy ra rồi mới nhận ra mình có bao nhiêu thiếu sót.
"Đàn ông con trai, anh không nên dong dong dài dài như thế." Lê Hiểu Hàm nói, cậu cảm thấy Đồng Khải Văn sắp khóc tới nơi rồi.
"Ừm ừm, anh biết rồi." Đồng Khải Văn bỗng nhiên gật đầu.
Lê Hiểu Hàm thấy sắp đến nơi rồi, lại hỏi Đồng Khải Văn một câu: "Sao tôi có cảm giác anh còn nhỏ tuổi hơn cả tôi."
"......" Đồng Khải Văn không hiểu, "Anh lớn hơn cậu ba tuổi đó."
Tiểu Phương phì cười: "Khải Văn, ý của Hiểu Hàm nói anh ấu trĩ không trưởng thành nổi."
"......" Đồng Khải Văn bị trêu chọc, chỉ là thổi thổi vài cọng tóc con rơi trên trán, "Anh đây rất rộng lượng, anh không tức giận."
"Nói nữa, tôi còn phải gọi một tiếng "anh" đó, mà thôi, tạm biệt hai người." Lê Hiểu Hàm khẽ cười, mở cửa ra bước xuống xe.
Rồi sau đó cũng không quay đầu lại mà đi vào trong trường của Hiểu Bắc.
"Cậu ấy cười nhạo anh sao?" Đồng Khải Văn có điểm mê mang, hỏi Tiểu Phương.
"Em thấy cậu ấy chỉ đang ăn ngay nói thật." Dù sao Tiểu Phương cũng về phe Lê Hiểu Hàm, "Cậu ấy trưởng thành hơn anh nhiều lắm."
"Nè, ai là người phát lương cho cậu hả?" Đồng Khải Văn cười, đá lưng ghế của Tiểu Phương, "Thế nhưng, Hiểu Hàm đúng là khó nắm bắt, anh không hiểu nổi cậu ấy."
"Quen biết với cậu ấy nửa năm, đó là lần đầu tiên em thấy cậu ấy nổi giận. Hơn nữa, hôm nay gặp lại, lại trở nên bình thường như cũ." Tiểu Phương cảm thán.
"Cậu nói thử xem, bộ anh không bằng cậu ấy thật à." Đồng Khải Văn có chút thắc mắc.
"Hai người là hai cá thể khác nhau." Tiểu Phương nói, "Chúng ta xuất phát đi sân bay nhé? Chắc bây giờ Vinh ca đã lái xe qua đó rồi."
"Đi thôi. Chuyện album, chắc Vinh ca có thể xử lý được." Đồng Khải Văn đáp.
"Hình như cả hôm qua và hôm nay Vinh ca đều phải xử lý chuyện này, em nghe nói hình như phía Cát Đường không muốn từ bỏ, Dư tổng đã tức điên lên."
"Chắc chắn anh sẽ không đi hát, lúc về chúng ta tìm Vinh ca thương lượng một chút, tốt nhất là đi tìm Dư tổng nói cho rõ ràng."
"Bộ anh tính khai chuyện của Hiểu Hàm ra hả."
"Sao có thể, anh mà nói ra, Thiệu Trì sẽ nhai đầu anh mất, anh ta đúng là quá đáng sợ, cũng chỉ có Hiểu Hàm mới chịu đựng được anh ta mà thôi."
"Khí phách của Thiệu tổng đúng là rất lớn, điểm này em có thể xác nhận."
"Thôi đừng nhắc đến anh ta nữa, thấy ớn quá."
"Dạ dạ."
------
Lưu Vũ Côn xử lý xong chuyện trong nhà, lúc trở lại thành phố A, phát hiện ra Lê Hiểu Hàm có vài hành động kỳ quái.
Thời gian cậu lên mạng nhiều hơn hẳn lúc trước.
"Dạo này có chuyện gì mà ngày nào cũng thấy em lướt web thế." Lưu Vũ Côn quan tâm nói.
"Tuần sau em phải đến làm ở Trì Đằng, muốn tìm hiểu một chút." Lê Hiểu Hàm cũng không giấu.
"Trì Đằng? Là Trì Đằng mà anh biết đó sao?" Lưu Vũ Côn có chút ngây ngốc, trên toàn quốc cũng chỉ có một Trì Đằng thôi đúng không? Tất nhiên vẫn còn một cái trang trại có tên Trì Đằng.
Lê Hiểu Hàm gật gật đầu, thuận tay tắt