"Liêu gia? Liêu gia nào lão đại?"
"Liêu gia ở thành phố A. Còn nữa, điều tra cả về Phượng tiểu thư của Phượng gia tại thành phố A cho tôi." Anh muốn biết thêm một chút về cô.
"Vâng. Nhưng..."
Nghe thấy bên kia có chuyện muốn nói, anh hỏi: "Còn chuyện gì?"
"Lão gia và phu nhân không biết từ đâu nghe được tin lão đại mất tích. Còn là bị truy sát, đã chết không thấy xác. Lão gia và phu nhân vì quá shock mà chuẩn bị triệu tập các cao tầng của Giang gia để... phát động tìm người."
Bất quá, nếu tin tức này phát ra, các thế lực tranh giành gia chủ của Giang gia sẽ ra mặt. Tuy Giang Trầm đã làm gia chủ Giang gia mấy năm nay, khiến cho Giang gia từ một gia tộc chia năm sẻ bảy liên kết thành một khối, còn nâng cao Giang gia lên một tầm cao mới. Đưa gia tộc trở nên thịnh vượng nhất từ trước đến giờ, nhưng cái vị trí cao cao tại thượng là gia chủ Giang gia này, ai mà không muốn.
"Nói với bọn họ, ngày mai tôi sẽ quay về chủ trì cuộc họp cao tầng."
"Vâng. Tôi sẽ sắp xếp ngay ạ."
Ở dưới nhà, người đại diện của Phượng Tâm dặn đi dặn lại thời gian quay thử vai của bộ phim ‘Vạn Dặm Trường Chinh’ của đạo diễn Mạnh. Là ba giờ chiều ngày hôm nay.
Phượng Tâm vâng vâng dạ dạ với người đại diện, tắt điện thoại rồi lại tiếp tục chuyên tâm vào máy tính.
Cạch một tiếng liền dừng tay. Sau đó nhàn nhã cầm ly nước trên bàn lên uống một ngụm. Chờ khi màn hình máy tính chạy tới một trăm phần trăm, cô rút USB ra rồi gập máy tính lại, đi lên lầu.
Lúc cô đi ra khỏi phòng thì lại đụng mặt Giang Trầm cũng vừa đi tới. Nhìn thấy anh, cô mới lên tiếng: “Có muốn ra ngoài không?” Dẫu gì ở mãi trong nhà sẽ rất bức bối. Ra ngoài hít thở không khí một chút.
Giang Trầm nhìn cô, mơ hồ gật đầu. Anh bước về phía phòng mình, tay anh lạu bị một bàn tay mềm mại khác nắm lấy.
“Đi đâu vậy?” Cô nghiêng đầu, nhíu mày.
“Tôi... về phòng thay đồ.” Anh nói xong, còn cắn môi, giọng nói ôn nhu mềm mại như nước.
Phượng Tâm nhìn anh đánh giá một lượt. Tóc đen rủ xuống, làn da trắng nõn, anh mặc chiếc áo phông màu xám càng làm nổi bật làn da như trong suốt, anh mặc chiếc quần tây mua sẵn nhưng lại rất
vừa vặn như thể may riêng. Toàn thân anh toát lên khí chất quân vương nhưng không phải kiểu áp bách mà chỉ là loại nhẹ nhàng như hoa trong gương, trăng trong nước.
“Anh còn quần áo sao?” Cô cũng không để tâm đến anh nên không mua nhiều đồ cho anh nha.
Giang Trầm thật thà gật đầu: “Còn một bộ.”
“Không cần thay đâu. Đi theo tôi, tôi mua cho anh.” Nói rồi Phượng Tâm trực tiếp kéo tay anh đi ra cửa, mở cửa đẩy anh vào xe. Sau đó vòng qua ghế lái, vươn người qua cài dây an toàn cho anh xong mới yên tâm nổ máy rời đi.
Giang Trầm bên này không nói gì, trên đường đi hai người một mực im lặng khiến không gian trong xe rơi vào tĩnh mịch. Chỉ là hơi ấm và sự mềm mại vẫn còn lưu lại trên tay anh, khiến cho anh có chút thất thần. Vành tai vì thế cũng hơi ửng đỏ.
Xe của Phượng Tâm cuối cùng cũng đến. Cô đậu xe vào bãi xe rồi dặn dò Giang Trầm ngồi yên trên xe chờ mình quay lại. Sau đó mới yên tâm bước vào điểm thử vai.
Lại không ngờ vừa đến cửa lại đụng mặt Lâm Tiểu Noãn.
Lâm Tiểu Noãn nhìn thấy Phượng Tâm thì phản ứng đầu tiên là trừng lớn mắt, chất vấn: “Tâm Tâm, làm sao cậu lại ở đây?“
Phượng Tâm cũng không thay đổi sắc mặt, giọng nói thanh lãnh: “Tớ lái xe tới đây.” Chứ chẳng lẽ đi bộ?
Vì thanh âm vừa rồi của Lâm Tiểu Noãn có chút cao, nên có vài người đã chú ý nhìn vào hai người. Cô ta đành phải cắn môi kéo Phượng Tâm sang một bên, nhỏ giọng: “Ý của tớ là cậu ở đây để làm gì?”
“Thử vai.” Tới đây không thử vai thì đi ăn trưa à?
“Cái gì?” Trong lòng Lâm Tiểu Noãn lộp bộp vài tiếng, cô ta nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng, giọng nói có chút gằn lên như trách móc: “Chẳng phải cậu đã hứa với tớ là không tới thử vai rồi sao?”