Khi ba người trở lại căn tin, đã quá nửa thời gian ăn cơm.
Nhìn bàn cơm chỉ còn lại mấy cọng rau ít ỏi, mấy cục thịt linh tinh bé tí và một đống khoai tây, Đinh Tiểu Tuyên và Hướng Diệc Song vẫn bị mùi thịt này hấp dẫn, hương cơm tra tấn. Hơn 20 tiếng đồng hồ chỉ cắn một cái màn thầu, lại trải qua cả buổi sáng tiêu hao thể lực, hiện tại đối với các nàng mà nói, quan trọng nhất là thức ăn.
Hướng Diệc Song cũng không ngoại lệ, gấp rút bưng khay đồ ăn về chồ ngồi.
"Lính mới, chị Hổ Nữu tìm các cô." A Cẩn rung rung chân, điệu bộ lưu manh chặn các nàng lại, giơ cằm chỉ chỗ khu vực trung tâm căn tin.
Hai người nhìn lại chỗ Hổ Nữu, Tiếu đại muội, Lam Tử Ngưng, Lâm Bình đều ngồi cách nàng một bàn, xung quanh là đủ loại người khác nhau.
Hổ Nữu ngồi chỗ kia, rõ ràng không đi ra, phỏng chừng, là chờ Đinh Tiểu Tuyên và Hướng Diệc Song ngồi xuống.
A Lan tiến đến bên cạnh hai người nhỏ giọng nói: "Đi thôi, luôn có mấy màn như vậy, trao đổi ở căn tin cũng tốt. Có mặt cảnh ngục, các nàng cũng không dám làm gì."
"Đi."
Có thể rời khỏi sân khấu khắc nghiệt như vậy, Hướng Diệc Song tự nhiên là cầu còn không được.
Nàng mới không lo lắng mấy người trước mắt, Hổ Nữu dám làm cái gì to tát chứ, nhiều lắm là đùa giỡn múa mép khua môi. Chỉ cần không có tiếp xúc thân thể, lỗ tai của nàng có thể tự động ngăn cản tất cả ma âm.
Huống chi, tâm tình bị áp lực lâu như vậy tại chỗ của Tiểu Quỷ đã được phóng thích triệt để, hiện tại nàng đã khôi phục lại khí tràng nữ vương mặt than, đầu óc cũng đã bắt đầu khôi phục hoạt động, bất cứ thời điểm nào cũng có thể thiên biến vạn hóa đem hết thảy yêu ma quỷ quái này hành hạ đến chết.
Một đường đi, giống như là chúng tinh phủng nguyệt(*), tất cả mọi người cứ nhìn chằm chằm hai người. Khi đi ngang qua bàn của Trần Tiểu Phương, nàng ta lắc lắc đầu: "Sư thái, con đường lữ hành này thật hung hiểm, không phải lên thiên đường, chính là xuống địa ngục."
(*): các vì sao đều vây quanh mặt trăng – ý nói: mọi sự tập trung đều đặt trên người
Bà Mập ở trên cao giám thị hết thảy, giọng nói ngấy mỡ quanh quẩn: "Tôi nói rồi, chỉ cần biểu hiện tốt, tôi cho các người thêm cơm. Những người khác đừng hâm mộ, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, đãi ngộ này, vẫn có thể tìm tôi xin nhá." Giây tiếp theo, giọng của cô ta lại trở nên thô bạo cuồng vọng: "Nên ăn cơm thì ăn cơm, nên làm gì thì làm nấy, không có gì hay để xem đâu."
"Đến đến đến, ngồi chỗ này." Hổ Nữu cười nịnh kéo Đinh Tiểu Tuyên ngồi xuống. Hướng Diệc Song né tránh bàn tay Hổ Nữu, lập tức đi đến chỗ Đinh Tiểu Tuyên, đưa lưng về phía ánh mắt nóng rực của Lâm Bình, ngồi ngay ngắn đối diện Đinh Tiểu Tuyên.
Đinh Tiểu Tuyên thấy Lam Tử Ngưng ngồi chỗ kia, ánh mắt tà tà, mặt không cảm xúc, nói chuyện khe khẽ với quần chúng xung quanh như thường, lạnh lùng chờ một hồi trò hay vén màn lên.
Hổ Nữu chưa bao giờ cảm thấy mình được vênh váo như bây giờ. Lúc trước, nàng ta theo yêu bà mới dính được chút ánh sáng, chỉ có thể lấy thân phận một tiểu lâu la dậm một chân lên mảnh đất trung tâm căn tin này. Nay, nàng ta đã được trao quyền, một mình một cõi ngồi ở nơi toàn nhân vật có thể lực này, giống như tuyên cáo trước mọi người, cũng tuyên cáo với yêu bà ở cách đó không xa, trên người Hổ Nữu cũng có một tầng thế lực, không thể xem thường.
"Chị Phì cố ý dặn dò, cấp thêm đồ ăn cho Hướng mỹ nhân. Các cô tới trễ, tôi đã ăn trước, cũng không trùng hợp lắm, tôi không cẩn thận đã ăn sạch." Hổ Nữu khoát tay lắc đầu, ra vẻ ảo não liếc mắt nhìn Bà Mập, lại quay đầu nói với Hướng Diệc Song. "Nhưng mà nha, tôi còn chừa cho cô chút canh, hắc hắc."
Hướng Diệc Song ngồi xuống, ánh mắt dần thả lỏng, tựa hồ đã bắt đầu thả hồn theo gió, tiến vào cảnh giới không người. Tư thái của nàng kiêu căng trước sau như một, đem ánh mắt như hổ rình mồi chung quanh ngăn cản hết ở bên ngoài, vùi đầu tập trung ăn.
Đinh Tiểu Tuyên nhìn Hổ Nữu ngang ngược, lại nhìn liếc mắt nhìn Hướng Diệc Song không coi ai ra gì, hình ảnh này trở nên thật buồn cười. Thật giống như chung quanh ma quỷ múa loạn, mà nhân vật chính dưới ánh đèn vẫn bình tĩnh tự nhiên như trước. Khí tràng nàng phát ra, giống như một khối nam châm ngàn năm, có thể thu thập rồi tinh lọc hết thảy ma chướng.
Hổ Nữu lầm bầm lầu bầu một phen, không thấy Hướng Diệc Song hay Đinh Tiểu Tuyên phối hợp, thì không nhịn được. Vở kịch này là cơ hội tốt để nàng ta thể hiện. Nếu có thể khiến hai con nai cao ngạo này thần phục mình, vậy ở trước mặt Lâm Bình nói chuyện cũng có thể có nhiều phân lượng hơn.
Nàng bưng khay cơm của mình lên, để trên đỉnh đầu Hướng Diệc Song, hơi hơi nghiêng. Đồ ăn trên đó như nước, tưới đầy lên cơm của Hướng Diệc Song, có chút đồ còn rơi rớt xuống tay Hướng Diệc Song.
"Chị thưởng cho cô, liếm sạch sẽ đi, một giọt cũng đừng để sót."
Tất cả mọi người đang chờ Hướng Diệc Song phản ứng, chỉ thấy con ngươi nàng chậm rãi lấy lại tầm nhìn, khó khăn nuốt đồ ăn trong miệng xuống. Nàng khẽ nhếch miệng với Đinh Tiểu Tuyên, thật giống như muốn nói cái gì đó, nhưng không nói ra, sau lại liếc một vòng mấy người chung quanh, chậm rãi đứng dậy, cau mày, kéo vạt áo Hổ Nữu, đưa tay dính nước canh chùi lên.
Trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện một hình ảnh, Hổ Nữu há miệng to như cái chén, trong miệng nàng ta chảy ra hỗn hợp nước miếng và canh, vấy lên tay lên đùi mình, chất nhầy ăn mòn làn da mình. Nghĩ đến đây, nàng kéo hồn lại, không khỏi rùng mình một cái, lắc đầu dùng sức vẩy vẩy tay, cúi đầu nói một tiếng với Đinh Tiểu Tuyên: "Tôi không ăn." Sau đó thật cẩn thận dùng hai ngón tay nắm hai bên thành khay cơm, xoay người sẽ rời đi.
Hổ Nữu không thể tin nổi nhìn một loạt động tác của Hướng Diệc Song, trừng lớn mắt. Mà người chung quanh, trên mặt hoặc là khiếp sợ hoặc là khinh miệt hoặc là trào phúng, một trận đông lạnh trầm mặc qua đi, quần chúng thập phần ăn ý bắt đầu cười vang.
Hổ Nữu giống con mèo bị giẫm đuôi mà nhảy dựng, thẹn quá thành giận rống to: "Ngăn cô ta lại cho tao!"
Kịch mới bắt đầu, nhân vật chính sao có thể nhanh cho ra kết thúc như vậy. Cho nên người vây xem liền biến thành chướng ngại vật ngăn Hướng Diệc Song rời đi, từng cái từng cái chân chó lại chìa ra, biến lối đi vốn chật hẹp càng thêm chật chội.
Ngay khi Hướng Diệc Song muốn phá tan tầng tầng cản trở vượt qua mấy chướng ngại vật, Đinh Tiểu Tuyên kéo Hướng Diệc Song lại, tự mình ngồi xê vào trong một tý, kéo nàng ngồi vào bên cạnh mình, đem khay thức ăn vốn chưa hề động qua của mình đẩy cho nàng.
"Ăn của tôi, tôi chưa động tới đâu."
"Ấy...... Vậy còn cô?"
Đinh Tiểu Tuyên tiến tới gần tai nàng: "Nếu cô không ngại, tôi phân một nửa cho cô đó. Không ăn cơm chúng ta sẽ không thể trụ vững được đâu."
Lý Đình đã ngã xuống, Đinh Tiểu Tuyên và Hướng Diệc Song liền thành mục tiêu mới của mọi người.
Đến bây giờ hai người còn có thể bình yên vô sự ngồi ở chỗ này, đương nhiên là vì Lâm Bình đánh chủ ý lên người các nàng, không ai dám tùy tiện hành động.
Mà nay Hổ Nữu dưới sự bày mưu đặt kế của Lâm Bình cố ý làm khó dễ, hiển nhiên là trò úng trung tróc miết(*), lại quyết định vận mệnh sau này của hai người.
Nếu tại chỗ này mà biểu hiện quá mức nhu nhược, tình cảnh tiếp theo sẽ càng thêm nan kham và quẫn bách. Nếu đấu tranh quá mức quyết liệt, cũng sẽ bị cách ly xa lánh. Hơn nữa còn bị Bà Mập nhắm trúng, hai mặt thụ địch. Hiện tại cho dù thoát được mùng một chưa chắc tránh được mười lăm. Tóm lại, bữa cơm khó nuốt này, bắt buộc phải ăn, còn ăn đến không kiêu ngạo không tự ti.
(*): bắt ba ba trong hũ – ra tay bắt địch khi địch không còn đường thoát
"Cô ăn trước đi."
Hướng Diệc Song thoạt nhìn thân hình cao lớn, kì thực tay trói gà không chặt, danh phù kỳ thực (danh nghĩa và thực tế tương xứng) là một quả hồng mềm. Nếu Đinh Tiểu Tuyên không quản không để ý, nàng rất có khả năng chính là Lý Đình kế tiếp.
Hướng Diệc Song do dự một hồi, tiếp nhận đôi đũa Đinh Tiểu Tuyên đưa đến, chia đều đồ ăn thành hai phần, thật cẩn thận ăn một nửa thuộc về mình.
"Mẹ nó!" Hai người trước mắt này hoàn toàn không đem Hổ Nữu nàng để vào mắt.
Nàng ta duỗi tay định hất bàn cơm của Hướng Diệc Song, lại bị Đinh Tiểu Tuyên cầm cổ tay, dùng sức bẻ ra ngoài. Tay Hổ Nữu bị bẻ ngược, đau đến cả người muốn nghiêng hẳn theo.
"Buông tay! Mau buông tay cho tao!" Trong đám người bùng phát bàn tán xôn xao, nhưng không ai giúp Hổ Nữu kéo tay.
Hướng Diệc Song dù có trì độn cỡ nào, cũng hiểu được tình cảnh hiện tại