"Nói chuyện nghiêm túc, mấy lời Hoàng Linh nói lúc sáng là ý gì?"
Tiếu đại muội tiến đến bên cạnh Lâm Bình và Lam Tử Ngưng.
"Phi, cô ta nghĩ mình là thánh mẫu? Rườm rà, kêu một đám người đi thì ích gì, không phải cái gì cũng hỏi không được sao."
Vấn đề này quấy rầy hưng trí của Lâm Bình, hiển nhiên nàng ta vẫn còn vương vấn sự sảng khoái từ trận dồn ép khi nãy.
"Nhưng xem cô ta như vậy, như là cố ý muốn nghiêm túc tra xét. Tôi nghĩ cái tuyến kia của yêu bà không thể dùng được nữa rồi."
"Căn bản đó cũng không phải là đường làm ăn lâu dài. Tự mình mở đường riêng, bằng không lúc nào đó bị người ta giở trò mà mình lại không hay không biết."
Ai cũng không thể tin, đặc biệt là kẻ vì mấy lợi ích nhỏ mà bỏ qua nguyên tắc.
Lúc đầu tuyến của yêu bà là từ bên ngoài vào đến nhà tù, đã được vài năm, một đường thông thuận. Từ sau khi đổi chủ, người trên tuyến kia, ngoại trừ bọn sợ phiền phức, những người còn đều tỏ ra bằng lòng cung cấp cho Tiếu đại muội.
Lam Tử Ngưng ý vị thâm trường (thâm thúy) cười cười.
"Dùng, nhưng không phải tất cả. Lâm Bình, đoàn xe tới quân khu của cô, vốn là đến nhà tù đi, có thể lợi dụng được không?"
"Ngưng tỷ, chút lợi ích nhỏ đó, cô nói đáng giá tôi phải mạo hiểm sao?"
"Lợi ích nhỏ? Ha ha."
Lâm Bình đăm chiêu nhìn người kia, bừng tỉnh đại ngộ chà chà cánh tay Tiếu đại muội, nở nụ cười tà mị: "Oa, xem ra, lão Tiếu cô sắp phát tài rồi."
"Cảm ơn Ngưng tỷ Lâm tỷ đề bạt." Tiếu đại muội cười hắc hắc, chắp tay cúi đầu.
"Đừng có bày vẻ nho nhã này với tôi, tôi quê mùa lắm."
"Ha ha ha, có tiền cả nhà cùng kiếm."
"Lời này tôi thích nghe."
Lâm Bình và Tiếu đại muội kề vai sát cánh cô một lời tôi một câu, như là vừa lập được một bản kế hoạch đầy triển vọng mà hưng trí bừng bừng.
"Lại nói, Ngưng tỷ, xem ra giang hồ đồn là thật?" Thần sắc Lâm Bình đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu, cười hì hì đuổi theo chân Lam Tử Ngưng. "Tôi sao mà không thể thấy tên nhị ngũ tử kia ngoại trừ cái tính quật cường ra còn có cái điểm nào tốt vậy nhỉ?"
Lâm Bình sờ sờ cằm, háo sắc cười: "Chẳng lẽ...... Công phu trên giường của cô ta rất cao ư? Ai nha nha nha, tôi đây rất muốn nếm thử."
Lam Tử Ngưng lạnh lùng trừng mắt liếc nàng ta một cái, không nói gì.
"Ây? Nếu Ngưng tỷ còn nhớ mãi không quên tên kia, tôi cũng không tiện tranh với cô. Cô nói một câu tôi lập tức đem cô ta ném tới trước mặt cô, tùy cô xử trí."
Lam Tử Ngưng buông xuống sự lạnh lẽo trong ánh mắt, cười khẽ ngẩng đầu. Giây lát hai tròng mắt lập tức tản ra một cỗ khí kiêu ngạo nóng rực, nắm chặt cánh tay Lâm Bình chắn trước người.
"Thứ tôi đã dùng qua, dù đã ném, cũng sẽ không để người thứ hai có được."
Đối với phản ứng của Lam Tử Ngưng, Lâm Bình có hơi bất ngờ, che dấu kinh hoảng trong lòng, ngượng ngùng cười.
"Ngưng tỷ không phải không biết giỡn đấy chứ?"
"Tôi dạy cho cô một câu, ngôn đa tất thất(*)."
(*): nói nhiều tất có lỗi lầm, Việt Nam có câu 'Nói dài nói dai thành ra nói dại'.
Lam Tử Ngưng để lại cho Lâm Bình cái bóng lưng. Cỗ lãnh khí từ trong xương cốt phát ra, dù có là đang đứng dưới ánh mặt trời cũng có thể khiến người ta lạnh đến phát run. Lâm Bình ôm hai tay, run rẩy nổi hết da gà, nhìn nhìn cổ tay, có thể thấy rõ cả mấy dấu ngón tay.
Tranh cãi với kẻ có tiền có quyền là đồ ngu, đợi Lam Tử Ngưng triệt để biến mất trong tầm mắt, Lâm Bình mới căm giận biễu môi: "Tôi kháo, một đoạn tình yêu vui buồn lẫn lộn a~~ yêu~~~"
---
Trong phòng giặt quần áo, từng chiếc từng chiếc xe chứa chồng chất cảnh phục được đẩy tới.
A Lan đứng đối diện bàn gỗ, vẻ mặt nghiêm túc chỉ đạo: "Chiều nay các cô đem đống đồ này ủi hết. Biết rõ phải ủi như thế nào chứ, mỗi một bộ cảnh phục, xuất hiện một nếp nhăn cũng không dược." Nói xong, nàng ta đi qua bên cạnh Đinh Tiểu Tuyên, nhỏ giọng nói: "Tôi để quần áo của cô ở dưới cùng. Cô tìm cơ hội thay bộ đồ trên người đi. Nhưng một ngày chỉ có một bộ, tối nay không cần đổi. Đừng nói chuyện với tôi, tôi đi."
Đinh Tiểu Tuyên nhìn cảnh ngục giám sát phòng giặt ủi, phản ứng lại, vẽ ra một khuôn mặt tươi cười, nói với Hướng Diệc Song: "Bắt đầu đi."
Mắt cá chân Đinh Tiểu Tuyên sưng to, đi lại có chút khập khiễng. Cô đang muốn đi đẩy xe, Hướng Diệc Song ngăn lại, lấy đồ trên xe chia thành nhiều phần bỏ lại bàn gỗ. Giống như ngoài hai nàng, mấy người còn lại đều đứng cùng một trận tuyến. Ngay cả dì Lan từng chiếu cố các nàng cũng sợ bị liên lụy, vội vàng phủi sạch quan hệ với các nàng.
Đinh Tiểu Tuyên một tay chống bàn gỗ, một tay cầm bàn ủi, lúc cúi người, cơn đau đớn đánh úp lại. Chỉ chốc lát trên trán cô đã lấm tấm mồ hôi, cắn răng ngẩng đầu.
"Tôi dạy cho cô."
Bàn