=======Lối vào đường hầm thời gian=======
Đây là lần đầu tiên Lam Tiêu Tần để Kha Hựu và A Phong chuyển hàng.
Người này không có hữu dũng vô mưu như mấy đường chủ lão đại khác, mà làm việc rất chú ý cẩn thận.
Lúc đó Kha Hựu cùng A Phong, chỉ lấy được rất ít thông tin hữu dụng từ anh ta, hơn nữa còn hay bị cố ý vô tình thăm dò, Mỗi một ngày đều cảm giác như đi trên băng mỏng......
Không giống những lần trước, giá trị hàng lần này cực lớn. Lam Tiêu Tần chỉ đích danh A Phong mang theo Kha Hựu tự mình ra trận.
Vừa đến bến tàu, Hắc Quỷ đầu tiên để thủ hạ soát bọn người mà A Phong mang theo, sau đó phi thường lễ phép mời A Phong và Kha Hựu vào trong xưởng đóng tàu.
A Phong vốn kiên quyết không đồng ý, Hắc Quỷ lại gọi điện báo cho Lam Tiêu Tần. Lam Tiêu Tần ra hiệu Hắc Quỷ phải hết lòng tuân thủ hứa hẹn, hàng đến tiền sẽ đến, để A Phong tuân thủ quy tắc của đối phương.
A Phong bất đắc dĩ đáp ứng. Có lẽ là bởi vì giá trị cực lớn, Kha Hựu phát hiện A Phong rất khẩn trương, thường thường không dấu vết đánh giá xưởng đóng tàu. Hắn nhỏ giọng nói với Kha Hựu: "Có hai cửa sau."
Trong lòng Kha Hựu cả kinh. Không có vũ khí, hơn nữa giờ phút này vị trí khoảng cách cửa sau có một đoạn lớn, nếu sống mái với nhau, là cửu tử nhất sinh.
Một loạt ánh sáng chiếu thẳng vào xưởng, ba lần sáng ba lần tối, có nghĩa là tàu chở hàng đã cập bến.
Hắc Quỷ ngoắc một cái, đàn em mở vali xách trên tay ra, toàn mà đô la Mỹ.
A Phong muốn lên lấy tiền, Hắc Quỷ lại lập tức sập vali xuống.
"Wait."
Đương nhiên, Hắc Quỷ cần kiểm hàng, trình tự này ắt không thể thiếu, A Phong không có khả năng không biết. Hôm nay A Phong liên tiếp biểu hiện ra cảm giác thấp thỏm nôn nóng, có chút không thích hợp.
Lam Tiêu Tần vẫn luôn không vừa mắt Kha Hựu, phản đối Lam Tử Ngưng và Kha Hựu ở bên nhau. Lam Tử Ngưng lại khư khư cố chấp coi Kha Hựu là tâm phúc, bởi vậy, việc này hôm nay, Lam Tiêu Tần chỉ định để Kha Hựu theo A Phong đi một chuyến, có lẽ là tương kế tựu kế. Nếu là A Phong có dị tâm, Lam Tiêu Tần sẽ cuốn Kha Hựu vào luôn, danh chính ngôn thuận trừ bỏ.
Kha Hựu khẩn trương quan sát A Phong. Nếu thật sự gặp chuyện không may, mặc kệ Lam Tiêu Tần, Hắc Quỷ trước mắt cũng sẽ liều mạng với hắn.
Theo ánh đèn lần lượt sáng tối, trái tim Kha Hựu rốt cuộc rơi xuống đất. Hắc Quỷ cười hì hì đưa tiền lên, song phương bắt tay. Hết thảy nhìn như gió êm sóng lặng.
Đột nhiên, cửa sau xưởng đóng tàu truyền đến tiếng hô khẩn trương của Lam Tử Ngưng:
"A Hựu chạy mau!"
Tiếp theo đó, tiếng súng từ bến tàu liên tiếp vang lên, còi cảnh sát cũng vang lên cùng. Hắc Quỷ đoạt lại vali tiền.
"Shit!"
Người của Hắc Quỷ lập tức tản ra, từ trong góc kín lấy súng đã chuẩn bị sẵn ra, truy bắn vào đám người Kha Hựu với A Phong.
Hắc Quỷ chỉ cho phép A Phong mang Kha Hựu và hai tên loi choi khác vào. A Phong không bị soát người, bởi vậy, chỉ có trên người hắn mang theo vũ khí, ba người còn lại chỉ có thể tìm chỗ trốn.
Kha Hựu nhìn về phía Lam Tử Ngưng, nàng đang qua tới bên này rồi.
Đèn của xưởng đóng tàu bị Lam Tử Ngưng tắt hết, bên trong nhất thời tối đen. Kha Hựu thừa dịp loạn xoay người một cái, nhanh chóng lăn chỗ đống vật liệu thép phía sau. Đạn bay tán loạn bắn vào thép, va chạm bắn ra đốm đốm tia lửa.
Lúc Lam Tử Ngưng biết được tin tức, Kha Hựu cũng đã tới bến tàu. Lúc ấy nàng còn đang trong cửa hàng lựa chọn đồ trang trí đầu giường, dưới xe chỉ giấu một cây súng lục. Nàng không nghĩ nhiều, gọi điện thoại, cũng không cho Lam Tiêu Tần có cơ hội nói chuyện, trực tiếp ném một câu lại rồi đuổi tới bến tàu:
"Em đi cứu cô ấy! Gọi người!"
Lúc vào trong, đã xài hai viên đạn, bắn bể đèn mất một viên, còn lại có ba viên đạn, Lam Tử Ngưng chỉ có trái chạy phải trốn tới chỗ Kha Hựu.
"Đừng lại đây!"
Kha Hựu cũng không hy vọng Lam Tử Ngưng mạo hiểm tới cứu mình.
Dường như, bất tri bất giác cô đã hãm sâu vào hố tình yêu không có kết quả này đến mức không thể tự kiềm chế rồi. Mỗi ngày mỗi đêm đều trong nỗi tự trách cùng mâu thuẫn, lúc nào cũng tự nhủ rằng đây chỉ là một tuồng kịch, chung quy sẽ có một ngày kết thúc. Mà khi chân chính gặp phải chuyện sinh tử, bảo vệ Lam Tử Ngưng, chính là ý niệm duy nhất lúc này.
"Anh tôi sắp tới! Kiên trì thêm một chút!" Lam Tử Ngưng ra hiệu Kha Hựu đồng loạt lui về hướng cửa.
A Phong cũng muốn lui ra hướng cửa, lại bị đạn vây quanh không thể động đậy.
"A Hựu!"
Trong mắt Lam Tử Ngưng, Kha Hựu thấy được hoảng sợ, cô chưa bao giờ nhìn thấy Lam Tử Ngưng thất thố như thế. Viên đạn xẹt qua bên tai, một thi thể từ lầu hai xưởng đóng tàu rơi xuống, nện vào nền đất, phát ra tiếng vang nặng nề.
Kha Hựu lấy súng từ tên thủ hạ đã chết, dùng thân