"Mẹ nó! Họ Hoàng! Cô vu oan tôi! Lý Đình là tự sát! Cô ta tự sát!"
"Lên xe, nói tầm bậy cái gì."
"Cảnh sát thì giỏi lắm sao! Cảnh sát thì có thể vu oan cho người tốt hả! Tôi không có giết nó!"
Lý Đình cuối cùng vẫn là chết. Nàng ta đã chết mấy ngày, chỉ là dường như trong tòa thành nơi kết thúc sinh mệnh của nàng này, không ai để ý. Mãi đến hôm nay, trên giường ngủ của nàng, vài thứ đồ vật lẳng lặng nằm trên đó đã bám đầy bụi, không còn được dùng nữa, chờ một ngày được thu thập lại, theo chủ nhân của chúng hóa thành tro bụi.
Tại một buổi sáng không tiếng chim hót không thơm hương hoa, từ tiếng chửi bóng chửi gió của một ả đanh đá biết được tin tức này, không có thương hại, không có tự trách. Giống như là nghe được một tin tức rất bình thường, bản thân tin tức không có sức hấp dẫn, nhưng lại có nhiều người trợn mắt ngạc nhiên.
"Ấy, tao nghe lầm hả, nó nói mình là người tốt?"
"Tao xác định mày không có nghe lầm."
"Phó giám ngục trưởng mới tới kia làm cái gì, chổi mới quét sạch(*) à."
(*): ý nói người mới tới lúc nào cũng sẽ làm việc kỹ càng hơn
"Làm ra vẻ vậy thôi, còn không phải là vì thăng quan phát tài."
"Đừng ngớ ngẩn như thế, chờ qua kỳ sát hạch, cô ta còn có thể không thích tài? Trong khoảng thời gian này nhịn một chút đi."
"Tiểu Tuyên......"
Sáng sớm, trong hàng người thật dài, Đinh Tiểu Tuyên ỉu xìu đi tới, ngay cả chuyện của Lý Đình cô cũng vô lực ai phẫn (thương xót, căm phẫn). Cô gắng gượng không cần Hướng Diệc Song đỡ.
"Ờ?"
"Làm báo cáo đi phòng y tế được không?"
Đinh Tiểu Tuyên cười lắc đầu. Sau chuyện của Lý Đình và to con, Hoàng Linh hình như sẽ không dễ dàng tha thứ bạo lực giữa các phạm nhân trong tù tồn tại, mặc dù chính nàng ta cũng rất bạo lực. Nếu trong hoàn cảnh này, mang tấm thân thương tích đầy mình này đi phòng y tế, chỉ sợ sẽ liên lụy Lam Tử Ngưng.
"05744, dây dưa cái gì." Cảnh côn của Bà Mập chọt chọt sau lưng Đinh Tiểu Tuyên. Chân cô vốn yếu, bị đẩy nhẹ thôi cũng sẽ ngã xuống.
"Chị Tuyên." Chu Nam chen qua mấy người, lách qua người Hướng Diệc Song, nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy Đinh Tiểu Tuyên.
Đinh Tiểu Tuyên nghiêng đầu qua một bên, cô nghi hoặc nhìn đứa nhỏ trước mặt, xác định mình cũng không biết cô bé, bởi vì chưa bao giờ có người gọi cô là 'chị Tuyên', ngay cả em gái ruột, cũng là kêu thẳng tên.
Hướng Diệc Song cũng khá kinh ngạc. Tối hôm qua Tiểu Quỷ này không phải là không có hảo ý nhìn chằm chằm Đinh Tiểu Tuyên à, hôm nay sao lại thân thiết giống như gặp được người thân từ kiếp trước vậy. Người này cũng quá tự nhiên đi.
Kỳ thật tối qua Chu Nam cũng đã mạnh mẽ trấn an yêu bà kia. Yêu bà xem như tạm thời còn chịu tin tưởng cô, chỉ sợ là Hổ Nữu sẽ không dễ dàng tha cho cô như vậy. Nói bóng nói gió một hồi, cô đại khái hiểu được tình huống hiện tại. Tiếu đại muội quá không phúc hậu, mình giúp nàng ta chỉnh yêu bà, nàng ta thế nhưng lại kéo theo Hổ Nữu làm mưa làm gió.
Tình huống hiện tại, chỉ có thể đi đường tắt. Đã biết Đinh Tiểu Tuyên là nhân vật để Lam Tử Ngưng hao hết tâm tư, sau khi cân nhắc một phen, cô suy đoán Đinh Tiểu Tuyên hẳn cũng chính là chủ nhân của sợi dây xích kia. Vì thế, bắt con cá nhỏ Đinh Tiểu Tuyên này, chẳng khác nào lên thuyền của Lam Tử Ngưng, sao cũng có thể đi cùng với nàng một đoạn đường.
Đi một bước tính một bước, là nguyên tắc của một Chu Nam từ trước đến nay không hề có nguyên tắc.
"Chị ơi, tối qua chúng ta đã gặp nhau. Em tên là Chu Nam, biệt hiệu Tiểu Quỷ." Nói xong còn không quên lộ ra khuôn mặt tươi cười vô hại với Lam Tử Ngưng đang vọng qua bên này.
Vẫn là câu nói kia, kẻ quá mức nhiệt tình, khó tránh khỏi sẽ làm người ta nghĩ đến kẻ đó có mục đích gì khác, huống chi Tiểu Quỷ này là người có 'tiền án'. Hướng Diệc Song đang muốn tiến tới giúp đỡ thì bị Tiểu Quỷ cản lại.
"Chị chẳng lẽ không biết chị Tuyên vì sao mới thành thế này hở?"
Hướng Diệc Song giật mình há miệng, nói gì cũng không xong. Lần đầu thấy Tiểu Quỷ này nói đúng như vậy, xem bộ mặt hầm hầm của Lam Tử Ngưng kia, ánh mắt cứ dán chặt trên người Đinh Tiểu Tuyên. Nàng ta thật là vì đố kỵ mới đối đãi với Đinh Tiểu Tuyên như thế, bởi vậy, mình có thể giữ khoảng cách với Đinh Tiểu Tuyên là không còn gì tốt hơn. Thứ hai, không thể phủ nhận, Tiểu Quỷ miệng lưỡi trơn tru không đứng đắn tâm tư lại tinh tế đến bất ngờ, tựa hồ một cái liếc mắt là có thể nhìn thấu người ta, ở điểm này ngược lại là phải nhìn cô với một cặp mắt khác.
Cứ một câu lại 'chị Tuyên' làm Đinh Tiểu Tuyên tê tê dại dại, so đứa em ruột kêu còn thuận miệng hơn, cô không khỏi rùng mình một cái, dưới chân càng nhũn. May mắn, sức của Chu Nam cũng đủ để đỡ cô.
"Chào Chu Nam, ha ha, tôi tên là Đinh Tiểu Tuyên, gọi tôi Tiểu Tuyên thì được rồi."
"Ờ, em mới 19 tuổi, các chị đều lớn hơn em, tất nhiên phải gọi là chị rồi." Chu Nam nháy mắt to, cười hì hì quay lại nhìn Hướng Diệc Song. "Có phải hay không, chị Tượng [chắc ý bạn ấy nói sư thái giống tượng á~]."
Tiểu Quỷ tươi cười thật là xán lạn, lại không hiểu vì sao lại cảm thấy cả người không được tự nhiên, Hướng Diệc Song cảnh giác nhìn cô, không tính đáp lời.
Chu Nam nhìn ra Hướng Diệc Song băn khoăn, cười tủm tỉm, chu môi tặng nàng một cái hôn gió.
"Chị gái, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân nha, em chỉ là ham chơi thích múa mép khua môi, nếu có đắc tội xin bao dung hơn." Thấy nàng vẫn còn nghi ngờ, lại bổ sung nói: "Nếu chị không thích, về sau em sẽ học ổn trọng chút."
Nhìn bộ dạng bất hảo của người trước mắt, Hướng Diệc Song đánh giá mức độ tin cậy của những lời này.
"Ừm, không có việc gì."
Chu Nam cười cười, lại quay đầu hiến ân cần với Đinh Tiểu Tuyên.
"Chị, không biết vì sao, em vừa thấy chị đã cảm thấy đặc biệt thân thiết."
"Lạnh! Đông chết tao!" Phá đám tới.
Chu Nam ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hổ Nữu cố ý thả chậm cước bộ nghiêng đầu nhìn cô, cười hắc hắc, chạy tới nịnh nọt chào: "Chị Hổ Nữu."
"Di, mày hạ vai vế của đại thẩm tao?"
"A a a a, tôi còn trẻ không hiểu chuyện, vậy thì kêu dì nha?"
Hổ Nữu cười cười với đám người xung quanh, vỗ vỗ bả vai cô, lực tay đủ để cô nhe răng nhếch miệng xin tha.
"Tiểu Quỷ, đời này mày phỏng chừng cũng chỉ có thể thân thiết với hai loại người. Cảnh sát và phạm nhân, mày xem cảnh sát Đinh của chúng ta đều thuộc hai loại, có thể không thân thiết sao?"
Chu Nam không dám động đậy, cắn răng chịu đựng: "A a a a dì nói chí phải."
Hổ Nữu giơ cổ tay qua, trên mu bàn tay là mấy cái vết sẹo uốn lượn.
"Ai, có lẽ là già đi, nhớ tình bạn cũ. Một tháng không gặp, tao nhớ mày quá, buổi tối chúng ta hảo hảo ôn chuyện nhá."
"Buổi tối...... Diêu tỷ tìm tôi có việc."
Không để ý tới lời Chu Nam, Hổ Nữu xoay người vào phòng rửa mặt.
"Mày phải đến, đặc biệt chuẩn bị cho buổi hẹn này đấy, sẽ không để mày thất vọng."
"Mấy ngày nữa tôi sẽ giúp dì tìm thuốc trị sẹo, hiệu quả đặc biệt tốt."
Tuy Hướng Diệc Song cảm thấy Chu Nam là tự làm tự chịu, lại cực độ chán ghét đối với loại hành vi diễu võ dương oai của Hổ Nữu, biểu tình trên mặt tự nhiên sẽ không tốt. Chu Nam xem trong mắt, lại cảm thấy Hướng Diệc Song là lo lắng cho cô.
"Quên đi, đau sớm đau muộn cũng là đau, thừa dịp bây giờ lão Hoàng còn đang làm bộ làm tịch, cô ta cũng không dám làm gì ác liệt với em."
Đinh Tiểu Tuyên hiện tại là tự thân khó bảo toàn, eo mỏi lưng đau từng bước dày vò, hạ thân bị xé rách làm đau đớn khó nhịn, không còn có dư thừa tâm tư. Huống chi Tiểu Quỷ này vừa thấy đã biết là kẻ dối trá, phỏng chừng đã ở trong này khá lâu, hẳn