Lam Tử Ngưng nói: "Thân thể của cô là thuộc về tôi, tôi không cho phép bất luận kẻ nào nhìn trộm cô, lúc trước, bây giờ, và cả tương lai."
Vì thế, chưa đợi được tới lúc tắm vòi sen, Đinh Tiểu Tuyên đã bị Lam Tử Ngưng kéo vào một nơi tối om trong phòng tắm công cộng.
Cô chưa bao giờ biết trong phòng tắm chung lại còn có một nơi cách biệt như thế này. Kỳ thực đây là khu vực chứa đồ phế liệu, một bức tường gạch men đã ngăn cách nơi này với sảnh lớn bên ngoài. Chỉ có hai cái vòi sen, bởi vì lâu chưa sử dụng, trên tay vặn đã có một lớp bợn nhớp, sàn nhà cũng phủ đầy bụi.
"Đi ra ngoài, sau này đổi chỗ khác." Tiếng nói của Lam Tử Ngưng băng lãnh bá đạo quanh quẩn trong góc.
Lúc này Đinh Tiểu Tuyên mới phát hiện, có ba người đang gấp rút tranh thủ giải quyết thuốc trên tay. Tuy thấy không rõ mặt, nhưng có thể từ động tác của họ mà hình dung được bộ mặt tràn ngập thỏa mãn say mê.
Nhiều năm tiếp xúc với ma túy, Đinh Tiểu Tuyên có sự mẫn cảm đặc hữu với kẻ nghiện. Cô sớm biết Lam Tử Ngưng sẽ không dễ dàng quay đầu như vậy, mà khi việc này phát sinh trong nhà giam, phát sinh ngay trước mắt, vẫn khiến cô khiếp sợ không thôi.
"Là chị làm sao?"
"Tiểu Hựu Hựu, tôi cũng chỉ thuận tay thôi, cô biết đấy."
Lam Tử Ngưng nâng mặt cô lên, hơi thở nhẹ nhàng của nàng gần hai má trong gang tấc, dùng loại giọng cực ôn nhu tinh tế nhưng cũng bao hàm vô tận ái muội, ở bên tai cô nhẹ giọng nỉ non:
"Một khi đã nghiện trở lại, rất khó chịu." Đầu nàng vùi vào cần cổ cô, cố gắng hít lấy hương vị trên người cô. "Tựa như cô, luôn làm người ta ý loạn tình mê."
"Em đã không còn là Kha Hựu!"
Đã không còn là Kha Hựu, cho nên hẳn là phải thẳng thắn chán ghét những thứ này, cho nên cô phải không chút lưu tình nào đi ngăn cản hết những thứ này.
Kỳ thật, rất muốn nói với nàng, từ một khắc kia bắt đầu yêu nàng, cô cũng chỉ là Đinh Tiểu Tuyên.
Hôn, trên người cô quấn quít lưu luyến, người trong lòng lại hô một tiếng, khiến nàng đột nhiên tỉnh táo lại.
"Sau đó thì sao? Lại một lần nữa lấy chức danh cảnh sát của cô đẩy tôi ra?"
Đinh Tiểu Tuyên đưa tay chặn lại trận hôn cuồng nhiệt của nàng, quay đầu đi chỗ khác lạnh giọng nói: "Có chứng cớ, tôi sẽ."
"Chứng cớ? Cô muốn chứng cớ gì tôi đều có thể cho cô." Tay Lam Tử Ngưng vuốt tóc cô, quấn quanh ngón tay. "Ha ha, tôi dùng bằng chứng lên cô thì có hài lòng không? Có thể để em gái cô tin tưởng không chút nghi ngờ không?"
Nàng không nhìn thấy vẻ mặt cô, lại có thể cảm giác được thân mình cô run lên. "Dù sao, pháp luật là tin."
"Lam Tử Ngưng...... Chị có thể cởi cảnh phục của em, tước huy chương của rm, nhưng chị không thể diệt trừ tín ngưỡng của em."
"Tín ngưỡng! Kẻ mê tín nực cười! Đừng quên cô đã bị cảnh đội tống cổ! Đừng quên bây giờ cô là phạm nhân. Cô, là phạm nhân buôn lậu thuốc phiện!! Đừng quên, mỗi một thứ gì muốn vào đây đều phải trải qua khâu kiểm tra. Những người đó, lại không phải là cảnh sát sao, cô nói tôi biết đi!" Lam Tử Ngưng xoay mặt cô qua, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng cô.
Đinh Tiểu Tuyên nghẹn họng một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thể siết chặt nắm tay thẳng tắp nhìn nàng chằm chằm.
"Cô nguyện trung thành cái thứ tín ngưỡng buồn cười kia đã bao lâu? Vì nó, cam nguyện trở thành loại người cô chán ghét nhất, cam nguyện bán đứng tình cảm, cam nguyện bị em gái phỉ nhổ. Hôm nay rơi vào tình cảnh này, chính là nhờ phúc của cái thứ mà cô gọi là tín ngưỡng ban tặng!" Lam Tử Ngưng nắm tay cô, khống chế không ngừng dùng sức siết chặt.
Ánh mắt Đinh Tiểu Tuyên lóe lên, cầm nước mắt: "Chị có thể vũ nhục em, nhưng đừng vũ nhục tín ngưỡng của em. Đối với xã hội, phải có lương tâm."
"Cô thật vĩ đại! Mỗi ngày đều mang vẻ tâm chứa thiên hạ. Dối trá! Trước tiên hãy quản chuyện của mình đi. Hỏi một chút lương tâm của cô, đùa giỡn một người xoay vòng vòng chính là lương tâm của cô sai khiến sao?!" Lam Tử Ngưng bỏ tay cô ra, từng câu từng chữ rành mạch đánh vào lòng cô.
Đinh Tiểu Tuyên lảo đảo một cái ngã ngồi trên đất.
Cô bị vây quanh trong đống suy nghĩ hỗn độn, lòng đau đến run rẩy cả lên, Đinh Tiểu Tuyên ngẩng đầu: "Đối với tình cảm của chúng ta, em chỉ có thể nói câu xin lỗi... Đối với chuyện ngăn cản chị phạm tội, em không có sai... Không phải tất cả mọi người đều giống chị vì lợi ích bản rẻ lương tâm."
Lam Tử Ngưng lẳng lặng nhìn cô, ngồi xuống đưa tay chỉ chỉ vào trái tim cô: "Đây mới là lời nói từ trong tâm cô? Chí công vô tư như vậy, bắt cô khuất nhục nằm dưới thân tôi, thật sự là ủy khuất cho cô rồi."
Giọng điệu bình tĩnh xen lẫn một loại đau xót ngay cả chính mình đều khó có thể phân tích rõ. Lam Tử Ngưng buông tay ra, phủi phủi quần áo, bước từng bước thật quyến rũ, đi tới chỗ vòi sen.
"Đại anh hùng, tôi chờ cô tới cứu vớt đấy."
Lam Tử Ngưng tự mình tắm, khóe mắt nhìn thấy Đinh Tiểu Tuyên vẫn đứng ở tại chỗ, thời gian từng phút trôi qua, nàng ghét nhất chính là chuyện không thể khống chế. Thời gian lướt qua trước mắt nàng, nàng lại không thể làm cái gì.
Than nhẹ một tiếng nhỏ đến không thể nghe thấy, thoáng trầm tư một hồi, lại tự mình buồn bả ủ rũ nói: "Lại đây tắm rửa nào, Tiểu Hựu Hựu. Thích nơi này không? Tôi nghĩ, ấn ký trên người em hẳn là rất được đi. Thực đáng tiếc, nơi này nhìn không rõ lắm."
Trên lối đi chỉ có ánh sáng từ lỗ thông gió chiếu vào, Đinh Tiểu Tuyên thực sự muốn nhìn thấy mặt của nàng, lại chỉ có thể loáng thoáng thấy hình dáng nàng, vẫn là ngữ điệu ngả ngớn, độ cong của khóe miệng lại ngoài ý muốn giống như đã từng quen biết, kia mới là nụ cười thực tâm của nàng. Nụ cười này làm cuộn phim ký ức lại một lần nữa vô cùng rõ ràng chiếu lên trước mắt.
"Làm sao vậy? Không tắm rửa thì lát nữa không cách nào bôi thuốc được đâu."
Lam Tử Ngưng đi tới, kéo cô tới dưới vòi sen, cởi quần áo của cô, vòi nước mang theo sương mù dừng ngay trên thân thể cô, tóc ướt sũng rũ trên vai, tí tách từng giọt nước, từ cổ chảy xuôi, bộ dáng chật vật thật giống con gấu bông bị ướt nhẹp nước.
Lam Tử Ngưng cười cười, đổ sữa tắm vào lòng bàn tay, hai tay ôn nhu xoa xoa trên người cô.
Lam Tử Ngưng đưa tay kéo cô vào trong lòng, tay nàng bắt đầu vui đùa trên lưng cô. Hương thơm nhẹ nhàng của sữa tắm xông vào mũi, Đinh Tiểu Tuyên lẳng lặng nằm trên vai nàng, giờ khắc này yên tĩnh an tường. Tĩnh lặng đến nỗi có thể cảm giác được tiếng tim đập của nhau.
"Nếu tôi không phải Lam Tử Ngưng, nếu cô không phải Kha Hựu, cô có thể ở lại vì tôi không?"
Đinh Tiểu Tuyên tránh khỏi ôm ấp của nàng, ánh mắt chan chứa tình yêu và mong đợi của Lam Tử Ngưng khiến cô say mê. Khóe miệng nàng hơi hơi giơ lên ý cười nhợt nhạt, ánh mắt cưng chiều lưu luyến như muốn chiếm đoạt cô.
"Em là Đinh Tiểu Tuyên, em ở