Rạng sáng, Bà Mập như là đã ăn no ngủ đủ, mang bộ mặt đắc ý xuất hiện tại phòng thẩm vấn.
'Oanh' một tiếng, của phòng thẩm vấn chợt đóng lại, hai người bị tiếng vang đột ngột này làm bừng tỉnh.
"Xem ra tôi đã làm được chuyện tốt?"
"Thật đúng là cám ơn cô, tôi qua một đêm mất hồn." Đinh Tiểu Tuyên vừa định đứng dậy, Lam Tử Ngưng lại hôn một cái lên mặt cô.
"Đừng khách khí, khách hàng cũ." Bà Mập thong thả đi đến trước mặt hai người, cảnh côn gõ gõ ghế dựa của Lam Tử Ngưng, ý bảo nàng đứng dậy.
Lam Tử Ngưng bị bắt trở về, nhướng mày hỏi: "Cô cũng biết tôi cung phụng cô không ít sao?"
"Thì sao? Muốn uy hiếp tôi?"
"Không dám."
"Đừng cho là tôi không biết sau lưng cô làm chuyện gì với bọn họ. Cùng lắm tôi đập nồi dìm thuyền đem hết mấy chuyện này báo lên trên, đến lúc đó nhìn xem tôi còn có thể đứng ở chỗ này giáo huấn cô hay không."
"Lãnh đạo, đừng gấp." Đinh Tiểu Tuyên nghe vậy, sắc mặt lại trở nên khó coi. Lam Tử Ngưng vẫn như trước cười hì hì chớp chớp mắt với nàng ta.
"Hừ, coi như cô thức thời." Bà Mập xoay người đi đến trước mặt Đinh Tiểu Tuyên, cởi còng tay cho cô. "Đi đi, lão Hoàng tự mình thẩm vấn cô, tôi mong đợi lắm đó."
Lần này Lam Tử Ngưng ngược lại là thu hồi khuôn mặt tươi cười, đứng đắn hỏi: "Làm gì?"
"Tôi sao biết, có lẽ là phóng dùm ngụm ác khí này cho tôi cũng nên." Bàn tay béo mập vỗ một cái thật vang lên đầu Đinh Tiểu Tuyên, hừ lạnh một tiếng: "Chó điên, này thì cắn bậy! Đợi cho cô đẹp mặt!"
Đinh Tiểu Tuyên tỏ vẻ bất cần, đối với hành vi bao che khi dễ mở một con mắt nhắm một con mắt thật sự đáng xấu hổ. Có thể thay Chu Nam, thay Hướng Diệc Song, thay Lý Đình, thay chính mình xả giận, coi như bị chút khổ da thịt cũng đáng.
Ngoài ra, ở trước mặt nhiều người đánh cảnh sát, ngoài muốn giáo huấn Bà Mập, mục đích còn là muốn gặp Hoàng Linh một lần. Nếu nàng ta thật là người làm việc nghiêm túc theo lý lẽ, vậy những kẻ như Bà Mập hay bọn phạm nhân kết bè kết cánh giờ nên bị trừng trị.
Trước khi bị mang ra khỏi phòng thẩm vấn, Lam Tử Ngưng vốn vẫn luôn nhăn xoắn tít mày thì giờ đã giãn ra, ra vẻ thoải mái nói với Đinh Tiểu Tuyên: "Nè, đừng bướng quá, cô ta nói cái gì em cứ đáp ứng đi."
Đinh Tiểu Tuyên đón nhận ánh mắt mang theo nhàn nhạt lo lắng của nàng, cười nhẹ.
Lam Tử Ngưng không được tự nhiên nhanh chóng xoay đầu.
"Người phụ nữ đó có khuynh hướng bạo lực." [ew~~]
---
Trên hành lang trống trải chỉ có tiếng bước chân vang vọng, trên đỉnh đầu là chùm đèn sáng chói mắt treo cao, chiếu sáng màn đêm tĩnh mịch. Trong sự lặng im đến quỷ dị này, bỗng nhiên truyền đến tiếng nói chọc người ghét của Bà Mập từ phía sau: "Đi vào."
Bà Mập kéo Đinh Tiểu Tuyên, đẩy cô vào phòng tắm.
"Đứng ngay ngắn."
Đinh Tiểu Tuyên đứng trong phòng tắm cảnh giác cả người căng thẳng, chỉ thấy phì bà nhấc vòi hoa sen lên, kéo chốt nước nóng, mở vòi nước, trực tiếp xả nước lên người Đinh Tiểu Tuyên.
"Còn chưa tỉnh ngủ đi? Cô nên cám ơn tôi, tự mình khử trùng cho cô, còn cố ý chuẩn bị nước lạnh, giúp cô xốc lại tinh thần."
Dòng nước lạnh ngắt xống lên người, thân thể dần lạnh lẽo, từng chút thấm vào cốt tủy. Đinh Tiểu Tuyên siết chặt lòng bàn tay, nhắm mắt lại cố gắng dời lực chú ý của mình, không để chính mình phát run. Thì ra, từng phạm nhân bị Hoàng Linh gọi đến, trước khi gặp nàng ta, đều phải tiến hành 'khử trùng bản thân'.
Như vậy lần trước ở trong phòng tắm nhìn thấy Lam Tử Ngưng thì ra là hiểu lầm nàng, nghĩ vậy, Đinh Tiểu Tuyên không kìm hãm được khóe miệng thoáng giơ lên.
Hành động như vậy, vào mắt Bà Mập thì càng đáng giận. Nàng ta mở nước to hơn, làm Đinh Tiểu Tuyên từ đầu tới chân đều ướt sũng, thẳng đến tay chân cô đã lạnh đến phát run, Bà Mập mới vừa lòng ngừng phen tra tấn này. Cởi còng tay Đinh Tiểu Tuyên, ném một bộ quần áo sạch sẽ lên người cô, âm lãnh cười: "Chó rơi xuống nước, mau thay quần áo."
Bà Mập xoay người đi ra phòng tắm, Đinh Tiểu Tuyên vẫn ôm chặt thân thể mới thoáng thả lỏng, thử động đậy hai tay vẫn luôn bị còng phía sau, mới vừa động đã đau nhức đến nhíu mày. Cô nhặt quần áo bị ướt nhẹp dưới đất lên, hít sâu, cởi một thân áo quần ướt sũng ra.
"Ngục trưởng Hoàng." Bà Mập nói chưa dứt lời, cửa phòng tắm đã bị phá ra, chỉ thấy Hoàng Linh mặt hồng thấu lảo đảo chạy vào, đẩy Đinh Tiểu Tuyên luống cuống tay chân mặc quần áo ra một bên, trực tiếp quỳ xuống trước bồn cầu nôn đến nghiêng trời lệch đất.
Đinh Tiểu Tuyên bối rối mặc quần áo xong, đứng ở một bên im lặng nhìn Hoàng Linh. Mặc một thân đồng phục đầy chính khí nghêm nghị, lắc lắc đầu, thấy rõ Đinh Tiểu Tuyên, hai mắt vốn mê ly trong giây lát đã trở nên sắc bén hữu thần, trực tiếp túm cổ áo Đinh Tiểu Tuyên lên: "Lại là cô!"
Hơi thở ngập mùi rượu nóng bỏng của Hoàng Linh phun trên mặt, mùi nồng làm Đinh Tiểu Tuyên nghẹn một trận khó chịu, quay đầu, lạnh giọng nói: "Ngục trưởng Hoàng, trong lúc chấp hành công vụ không thể uống rượu."
Hoàng Linh thẹn quá thành giận, nàng ta nhấc cổ áo Đinh Tiểu Tuyên lên đẩy cô vào bờ tường: "Cô dựa vào cái gì giáo huấn tôi? Tôi là phó giám ngục trưởng! Phó giám ngục trưởng cao cao tại thượng! Cô chỉ là một tù nhân!"
Theo quán tính, Đinh Tiểu Tuyên bị đập mạnh lênh bức tường lạnh lẽo, chấn đau cực, cô ho nhẹ một tiếng: "Cô uống say."
Không cho cô có cơ hội thở dốc, ánh mắt Hoàng Linh sáng quắc hung ác dị thường, thẳng tay vung một cái tát lên mặt cô.
Đinh Tiểu Tuyên phản xạ có điều kiện cúi đầu đưa tay né, Hoàng Linh tát hụt. Hai người giằng co như vậy một hồi, Hoàng Linh cười lạnh một tiếng, buông Đinh Tiểu Tuyên quần áo đẩy tới chỗ Bà Mập.
"Mang vào buồng trong."
Bà Mập lôi kéo Đinh Tiểu Tuyên, đưa cô vào một gian cách vách trong văn phòng của Hoàng Linh.
Vừa tiến vào, cô đã bị đẩy tới giữa phòng, hai chân bị xiềng cố định trên mặt đất, xiềng chân liền với còng tay, cô chỉ có thể đứng không thể động đậy.
Bà Mập nhanh chóng lấy ống sắt đầy nước, thả tới bên cạnh Đinh Tiểu Tuyên, tựa tiếu phi tiếu nghiền ngẫm nhìn cô một cái liền xoay người rời đi, lúc đi ra ngoài còn không quên chúc: "Chúc mừng cô, thành công chọc giận lão Hoàng."
Theo ánh sáng từ bóng đèn nhỏ trên trần, Đinh Tiểu Tuyên quan sát nơi cô chưa từng đặt chân tới này. Nền nhà sáng bóng còn phản chiếu ánh đèn, bốn vách tường thuần một màu trắng, trên vách tường treo cảnh côn, góc tường có một tủ lạnh, đối diện là một bàn làm việc, một cái ghế, ngoài ra không còn vật gì khác.
Cộc ... Cộc... Cộc...
Tiếng bước chân của Hoàng