"Chuyện gì xảy ra? Điều Tử sao lại bắt Chu Bình."
"Bà ta giết chết Hổ Nữu!"
"Giết thế nào?"
"Thuốc diệt chuột đó, tìm thấy trong tầng ngầm."
"Tin lớn đây! Chu Bình lại giết người!"
Chu Nam đang phát sốt, mơ mơ hồ hồ nằm trên giường, nghe thấy hai chữ 'Chu Bình', cô phản xạ có điều kiện giật bắn người. Không muốn nghe thêm bất cứ gì về Chu Bình nữa, nhưng lời chói tai này từng câu từng chữ lại tiến vào tai. Cô xốc chăn lên, nghiêng ngả lảo đảo xuống giường, mờ mịt đi tới chỗ hàng rào sắt, cô cuối cùng vẫn không thể tiến thêm bước nữa.
"Có phải báo thù cho Tiểu Quỷ kia hay không."
"Kỳ thật Hổ Nữu cũng thiệt quá đáng, nhục nhã như vậy ai chịu nỗi chớ."
"Dù sao người ta giết một người cũng là giết, giết hai người cũng là giết, nhiều nhất thì ngồi trong tù cả đời."
Khi bị cảnh ngục áp giải, Chu Bình thủy chung gục đầu xuống, toàn thân đều đang run rẩy.
"Dì ơi......"
Hướng Diệc Song đứng trong đám người, ngực bị dày vò như lửa đốt, nàng ngập ngừng thấp giọng hô một tiếng. Nàng không tin Chu Bình gầy yếu như vậy sẽ là hung thủ giết người tàn bạo. Nàng không tin, không phải bức bà ấy đến đường cùng, bà ấy sẽ không giết người!
Chu Bình như là bị điện giật, chợt ngẩng đầu, con ngươi u ám bị bao trùm bởi sự kinh hoảng, không được cho bất cứ cơ hội nào để ngừng lại, bà bị đẩy đi về phía trước.
Hướng Diệc Song nôn nóng muốn tìm kiếm bóng dáng của Chu Nam trong đám người, mà vẫn chưa tìm được. Mắt thấy Chu Bình cũng sắp đi qua phòng giam của Chu Nam, nàng cũng bước nhanh đi theo. Nàng biết, chắc chắn Chu Nam có ở đó, cố ý đề cao giọng: "Không phải dì, không phải dì, đúng không?"
Chu Bình nghe vậy, như là rối gỗ cứng nhắc nhấc khóe miệng, không khí xung quanh tựa hồ đều ngưng kết lại trước nụ cười chết lặng đó. Nàng kinh ngạc mở to hai mắt sững sờ tại chỗ. Qua một hồi lâu, thẳng đến khi cửa lớn khu nhà giam vang lên tiếng khóa sắt đóng lại phát ra âm thanh trầm đục, Hướng Diệc Song mới nhớ tới hô hấp như thế nào. Nàng kinh hoàng che ngực lui về phía sau một bước, hít thở sâu...
Đám đông dần dần tản ra, vẫn có tốp năm tốp ba tụm lại bàn tán chuyện kinh động này. Tiếng ồn xôn xao như đâm thẳng trái tim của nàng.
"Sư thái, thích xen vào việc của người khác thì đi xem Tiểu Quỷ kia đi, nhưng đừng để có thêm người chết."
'Chu Bình giết người.'
'Chu Bình lại giết người.'
Mỗi một câu này như một lốc xoáy không tên, cuốn bay hết sức lực trong người, Chu Nam vô lực ngồi bệch uống đất. Chung quanh chỉ trỏ cô cũng không thèm để ý, cô chỉ là mờ mịt lấy ót đập lên tường, cô cần đau đớn để mình tỉnh táo.
Cô cảm thấy đây là mộng, đây là một cơn ác mộng cuốn quít không tha cho cô, hồi tỉnh, chỉ cần cô không cảm thấy chết lặng, chỉ cần cô cảm thấy đau, sẽ tỉnh mộng.
Hướng Diệc Song chợt ngẩng đầu, một phen đẩy ra quần chúng đứng ở cửa cười cười Chu Nam, vọt tới trước mặt Chu Nam nắm lấy bả vai cô, trừng lớn mắt gầm lên: "Em đang làm cái gì?!"
Chu Nam sâu kín ngước mắt nhìn nàng, đáy mắt như nước đọng yên lặng, cô bỗng nhiên nở nụ cười: "Sao mà ở trong mộng chị cũng cứ dong dài như vậy."
Phát giác lực tay của mình có hơi mạnh, Hướng Diệc Song thoáng buông lỏng tay ra, ôn nhu nói: "Chu Nam, sự tình còn chưa có điều tra rõ."
Chu Nam mềm nhũn ngồi bệt ra, cô cười nhạt: "Sao tôi vẫn chưa tỉnh chứ, sư thái niệm kinh phiền quá."
Vách tường loang lổ nấm mốc đã dính dính mấy vết máu, Hướng Diệc Song kinh ngạc đỡ lấy Chu Nam.
"Em điên rồi! Thương tổn chính mình như vậy có ích sao?!"
Chu Nam nhìn chằm chằm mặt Hướng Diệc Song nửa ngày, ánh mắt có chút mờ mịt cùng chết lặng, còn mang theo một tia tuyệt vọng. Thật lâu sau, biểu tình trên mặt cô rốt cuộc nhu hòa hơn một chút, đẩy hai tay trên vai ra, thì thào nói: "Đây là mộng, đây không phải sự thật."
"Tiểu Quỷ..."
"Ừm." Bỗng nhiên Chu Nam nghiêng đầu về phía trước, lại dùng sức đập đầu về phía tường, Hướng Diệc Song tay mắt lanh lẹ đưa tay trực tiếp che trên tường, đập vào một cái thật mạnh. Hướng Diệc Song đau đến khẽ hô một tiếng, mày nhíu lại, một tay cố kéo cô từ dưới đất lên: "Chỉ là hoài nghi! Cảnh sát cũng chỉ hoài nghi!"
Chu Nam nâng tay, vuốt đôi mày đang nhăn lại của Hướng Diệc Song: "Đau không, sao tôi không cảm giác được."
"Em phát sốt rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi." Hướng Diệc Song kéo tay đang nóng của cô lên, trầm tư một lát, kiên định gật đầu: "Dì sẽ không có việc gì, bà ấy sẽ không giết người."
Chu Nam thả lỏng thân mình, trầm mặc một hồi, cô đột nhiên nhớ lại cái gì, bỏ tay Hướng Diệc Song, chạy như điên ra ngoài.
---
Tiếu đại muội ở sau lưng phải dùng hết sức mới ngăn được Chu Nam trong lòng. Cô không ngừng giãy dụa, lửa giận trong mắt không thể ngăn chặn mà phóng ra ngoài.
"Lam Tử Ngưng!"
Lam Tử Ngưng biếng nhác nằm trên giường, đồng tử không tập trung, nghiêng mắt nhìn phía ngoài cửa.
"Này, đừng oan uổng tôi, không có một chút nào liên quan tới tôi cả."
"Là cô! Nhất định là cô!"
Chu Nam ra sức đá một cái làm Tiếu đại muội ngao ngao kêu to, tránh thoát khỏi trói buộc của nàng, nắm Lam Tử Ngưng đang nằm trên giường lên.
Lam Tử Ngưng khẽ cười một tiếng lắc lắc đầu: "Đừng vũ nhục chỉ số thông minh của tôi được không."
"Cô lấy Chu Bình uy hiếp tôi!"
Chu Nam dùng sức đè đầu nàng lên cạnh giường. Tiếu đại muội muốn tiến lên, Lam Tử Ngưng cười cản lại, nhìn thẳng Chu Nam, sắc mặt không gợn sóng không sợ hãi: "Nhưng mà, thật đúng là không phải tôi làm."
"Không thể nào! Bà ta sẽ không làm thế!"
Lam Tử Ngưng gỡ tay Chu Nam ra, chỉnh lại quần áo mình, tới góc tường rửa tay.
"Vậy cô đến hỏi bà ta đi, hỏi tôi làm gì."
"Vì sao hôm nay lại sắp xếp bà ấy đến tầng ngầm!" Chu Nam xoay người.
"Tôi thề, không có một chút quan hệ gì với tôi hết. Mới trước đây tôi nói với Đinh Tiểu Tuyên sẽ cho Hổ Nữu một bài học, giờ cô ta đã chết, một đám các cô đều đến chất vấn tôi, tôi cũng rất đau đầu."
Lam Tử Ngưng thẳng lưng, hơi nghiêng đầu, nhìn Hướng Diệc Song bị ngăn lại ở cửa, cười phất phất tay với nàng.
"Đừng ép tôi!" Đáy mắt cô dấy lên ngọn lửa đỏ bừng bừng.
"Ai, con nhỏ này nghe không hiểu tiếng người sao. Có lẽ lần trước Hổ Nữu bị cô chỉnh như vậy còn mang thương, có