(*): Bánh bao không nhân hay còn gọi là bánh bao vỏ [đúng không nhỉ~ mình hay gọi thế~~]
Tổ nấu ăn, tên như việc là một tổ cung cấp thức ăn cho cả cái nhà giam này. Từ sáng đến chiều, một ngày ba bữa, mỗi bữa từ công tác xử lý nguyên vật liệu đến chế biến rồi chuyển tới nhà ăn, tất cả đều do tổ nấu ăn phụ trách an bài.
Tuy rằng nhà giam này không lớn, nhưng ít nhiều cũng giam tới mấy ngàn phạm nhân, cộng thêm tất cả cảnh ngục trong này. Vì phải chuẩn bị thức ăn cho một số lượng lớn người như thế, mỗi ngày phải dậy sớm hơn phạm nhân khác trên 2 tiếng. Đúng 7 giờ thì phải phân phát thực đơn trăm năm không đổi: màn thầu và sữa đậu nành đến từng phòng giam, lúc phạm nhân ăn là khoảng thời gian ngắn ngủi để nghỉ ngơi, sau đó là nhặt rau, chặt thịt, làm cá, bỏ lên xào nấu, vòng đi vòng lại hai bữa.
Người của tổ nấu ăn, thức dậy sớm hơn heo, ngủ cũng trễ hơn heo. Lượng công việc lớn tất nhiên là không cần nhiều lời, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng ít đáng thương. Mà này cũng khó trách, công việc lao động đổi lấy ba bữa mỗi ngày luôn khó nuốt như vậy. Sinh hoạt so với heo, bữa ăn cũng có thể tương xứng với heo.
Lam Tử Ngưng bắt đầu hoài nghi chỉ số thông minh của mình có phải bị bữa ăn cho heo này làm ảnh hưởng hay không, bị giảm xuống đến ngu xuẩn như heo vậy. Bởi vì giờ giấc sinh hoặc thường ngày của tổ nấu ăn có hơi khác với phạm nhân bình thường, mà nguyên tắc phân phòng ở đây là tận lực an bài những người cùng trong tổ ở với nhau. Lý do đường hoàng có thể tiến tới gần như thế, Lam Tử Ngưng vừa nghe thì hai mắt sáng lên não cũng nóng lên tự động dâng mình tới cửa.
Giờ phút này, tuy rằng hành động há mồm ngáp mất hình tượng kia vẫn không thể ngừng, mà khi cái bóng đèn trên trần chiếu đến cái bàn inox chói mắt đến đau đầu, nàng thế mà tỉnh ngay được.
Mà 'bình thường','tận lực' này liền đại biểu sẽ có ngoại lệ, huống chi là tự mình muốn đổi phòng, hơi trễ một chút cũng được, không nhất thiết phải cùng đi theo chịu tội mà.
Được rồi, nàng buộc phải thừa nhận, dù hai mắt tràn đầy ai oán như vậy, tầm mắt cũng sẽ không tự chủ được mà liếc tới khuôn mặt cũng mệt mỏi không kém của Đinh Tiểu Tuyên.
Khẽ cắn môi, vì hàng đêm sênh ca, vì đồng giường cộng chẩm, nhịn.
"Khụ khụ......"
Đang lúc nghiến răng nghiến lợi, vừa vặn tên Tiểu Quỷ ném mạnh cái túi bột mỳ lên bàn, bột văng lên đầy mặt, nàng nhịn không được mà sặc mấy tiếng.
Đợi khi Lam Tử Ngưng mở mắt, Tiểu Quỷ đã chạy đến bên cạnh Đinh Tiểu Tuyên, thì thầm bên tai cô vài câu liền chanh bước rời đi. Chỉ thấy hai mắt Đinh Tiểu Tuyên vốn không tí ánh sáng bỗng nhiên tỉnh táo hẳn lên, xấu xa liếc liếc Lam Tử Ngưng, lại cúi đầu mở túi bột mỳ ra.
Lam Tử Ngưng nghiêng đầu, khắp mặt là biểu tình khó hiểu, lửa giận đầy bụng cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Đinh Tiểu Tuyên một tay xách túi bột mỳ, hình như phải gắng sức lắm, ngẩng đầu, vô tội nhìn Lam Tử Ngưng vẫn còn đang trong trạng thái thả hồn.
"Tay của em sắp không được......"
Lam Tử Ngưng phục hồi tinh thần lại, nhất thời hắc tuyến trùng trùng, hiển nhiên bột mỳ và nàng không thể ở chung. Đối mặt với khối lượng nặng như vậy, nàng cũng bó tay, nhấc tay vẫy vẫy với Hướng Diệc Song đang rửa đậu nành hô: "Này, cô tới đây."
Hương sư thái vừa rửa đậu vừa thả hồn du ngoạn, đầu lại tự động tiến vào trạng thái ngủ mê, máy móc đổ đậu vào thau, chà rửa, vớt đậu ra, rồi lại đổ đậu vào thau, chà rửa, vớt đậu ra....
"Này! Sư thái!" Lam Tử Ngưng không kiên nhẫn gõ gõ bàn.
Hướng Diệc Song đã nhận ra tầm mắt nóng rực cách đó không xa, ngẩng đầu, lại thẳng tắp xuyên qua Lam Tử Ngưng, nhìn về phía người trong nhóm khác, nàng lại cúi đầu xách thau đậu nành lên đi tới chỗ Lam Tử Ngưng.
Lam Tử Ngưng đắc ý chớp chớp mắt với Đinh Tiểu Tuyên, nhích người đi tới giữa lối đi, Hướng Diệc Song cũng đã đứng trước mặt, ngẩng đầu trừng mắt nhìn nàng một cái, rồi sau đó lướt qua bên người nàng đi tới chỗ máy xay đậu.
Thật sự là ăn no rảnh mờ mới điều Hướng Diệc Song lại đây, cả đám người này không ai để nàng vào mắt. Lam Tử Ngưng lắc lắc đầu, cắn môi phẫn nộ nhìn chằm chằm Hướng Diệc Song: "Cô mà kiêu ngạo nữa cẩn thận tôi cho cô trở về chà nhà vệ sinh !"
Chu Nam một lần nữa trở lại nhà bếp, khinh thường liếc Lam Tử Ngưng, tự nhiên mà đi tới máy xay đậu thêm nước.
Đinh Tiểu Tuyên chạy nhanh đến bên cạnh Lam Tử Ngưng.
"Cánh tay của Tiểu Song mỏng manh, xách không nổi, vẫn là để en làm đi."
"Em biết làm không."
"Không..."
"Tôi cũng không !"
Ngoài miệng tuy là nháo không được tự nhiên, động tác lại rất nghiêm túc, Lam Tử Ngưng làm hai ba động tác đã mở túi bột mỳ ra.
"Nghe theo tổ bên cạnh, nhanh lên, các nàng thêm nước."
Đinh Tiểu Tuyên đổ hết bột ra, đẩy đẩy Lam Tử Ngưng thúc giục nàng học theo. Lam Tử Ngưng luống cuống tay chân xách nước đổ thẳng vào.
Thêm nước vào, nhìn thấy cái thứ đặc sệt khiến Lam Tử Ngưng nhíu mày, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ghê tởm......" Mười ngón tay cứng ngắc nhào nặn.
Mắt thấy tổ khác đã thành công nặn ra từng cái bánh tròn tròn, Đinh Tiểu Tuyên nôn nóng phụ thêm một tay, cầm tay Lam Tử Ngưng nhẹ niết: "Cần phải dùng lực nhẹ......"
"Khụ...... Lam lão đại bên kia thật tình cảm......"
"Tình nhân quỷ chưa xong......"
"Hừ ! Các cô muốn chết à, nhỏ giọng chút."
Vào buổi sớm yên tĩnh nên tiếng nói chắc chắn vang hơn nhiều, Lam Tử Ngưng cầm đống bột nhão trên tay ném lên bàn, chà chà hai tay: "Tên quỷ kia, cô lại đây."
Cô gái đầu dưa hấu nhất thời sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lạnh run đứng ở tại chỗ lắc đầu liên tục.
Đinh Tiểu Tuyên cầm tay Lam Tử Ngưng lại, nhỏ giọng khuyên: "Lam Tử Ngưng..."
Lam Tử Ngưng trầm mặt, lạnh lùng nói: "Lại đây."
Trong nhà bếp nháy mặt lặng thinh như tờ, một chút tiếng vang cũng không có , ngay cả hô hấp cũng cẩn thận nhỏ nhẹ.
Đầu dưa hấu run cầm cập đứng trước mặt Lam Tử Ngưng: "Ngưng tỷ... Thực xin lỗi... Em lắm mồm."
Lam Tử Ngưng hít một hơi, chỉ chỉ đống bột nhão trên bàn: "Thứ này phải làm thế nào, cô, cô tới làm thử xem."
Lời thoại dị thường đột ngột này quanh quẩn trong khu bếp , Đinh Tiểu Tuyên ngạc nhiên trừng lớn mắt ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng.
Lam Tử Ngưng nghẹn đỏ mặt nói với cô ta: "Cô dạy Đinh Tiểu Tuyên."
"Dạ... Dạ..." Đầu dưa hấu như được đại xá mà lau lau mồ hôi lạnh, ngượng ngùng nhào nặn đống bột. "Cái kia, trước tiên phải thêm men nở vào bột, quấy đến khi bột mì đều kết thành khối , bắt đầu nhào nặn không ngừng tay. Đến khi màu sắc cùng độ dính được cỡ này thì dùng vải ướt bọc lại, để ở ngăn giữ ấm. 20 phút sau là có thể lấy ra nặn thành khối cầu. Sau đó, sau đó chỉnh sao thành giống một cái màn thầu bình thường rồi bỏ vào xửng hấp thôi..."
Nghe thế, Lam Tử Ngưng vừa lòng gật gật đầu, trực tiếp đoạt lại bột mỳ trên tay đầu dưa hấu, nặn một phen, vo vo thành khối cầu ném lên bàn, cười dài gác đầu lên vai Đinh Tiểu Tuyên than thở: "Mệt chết, bây giờ nặn xong, trình tự phía sau em gánh."
Đầu dưa hấu khó xử