Trong vòng hai ngày, Chu Nam đã thăm dò được thời gian cũng như địa điểm giao dịch của lão Lý với người của Lâm Bình. Ngoại trừ vận chuyển rau quả tươi mỗi ngày, những thứ khác đều cất giữ ở kho hàng số 3. 5 giờ rưỡi, sau khi sắp xếp xong hàng hóa, cuối cùng lão Lý sẽ giữ lại một nữ nhân tên Thẩm Lâm, nàng ta sẽ phụ trách sắp xếp và vận chuyển các vật phẩm đến từng phòng ban trong tòa cảnh vụ. Hiển nhiên đây chính là giai đoạn đầu tiên trong việc đưa hàng cấm tiến vào ngục giam.
Tiếp theo mấy thứ hàng này làm sao để phân tán, qua bao nhiêu người trung gian, lại có bao nhiêu cảnh ngục liên can tới, tất cả đều không thể biết được. Làm sao để cắt đứt đường dây này mà vừa khiến người ta tâm phục khẩu phục vừa không chọc đại họa đến trên thân, đó là một vấn đề. Nhưng tóm lại nếu muốn bình an, liên hệ Đinh Tiểu Tuyên là ắt không thể thiếu.
Chu Nam kéo góc áo Đinh Tiểu Tuyên, lén lút lôi cô đến góc hẻo lánh thì thầm, vừa nói vừa thỉnh thoảng xem xét Lam Tử Ngưng.
"Tôi xong rồi, hình như tôi đã biết chuyện không nên biết."
Chu Nam kinh hoảng như vậy khiến trong lòng Đinh Tiểu Tuyên cả kinh, ngẩng đầu nhìn Lam Tử Ngưng.
Nàng không có để ý tới hành động khác thường của Chu Nam, chỉ là cúi đầu chọc chọc bàn tay của mình, như là đã học xong tĩnh tâm để tiếp nhận công việc nhàm chán này.
Nàng sẽ sửa sao?
Đinh Tiểu Tuyên cắn môi, mày không tự chủ được mà nhăn lại.
"Tôi không thể xác định họ có phát hiện tôi hay không, làm sao đây?"
"Em nhìn thấy cái gì?"
"Lão Lý... Chị đừng hỏi, cứ nói tôi biết giờ phải làm sao đây?"
Trong lòng căng thẳng, giọng nói cũng có chút ngập ngừng. "Có liên quan tới.... Lam Tử Ngưng không?"
"Không biết."
"Chu Nam, báo cáo chi tiết."
Như là hạ quyết tâm rất lớn, lời của Đinh Tiểu Tuyên nghẹn trong cổ họng nửa ngày mới nói ra được, chỉ cảm thấy mất mát không gì sánh được. Đại khái là cho rằng Lam Tử Ngưng sẽ vì mình mà thu liễm một ít, cũng nhớ rõ ràng nàng từng nhấn mạnh, sẽ phá hủy tất cả những kiên trì của mình.
Lam Tử Ngưng cười lạnh một tiếng trong lòng, quỷ kế của Tiểu Quỷ nàng không cần, bất quá là theo như nhu cầu. Ngược lại là đối với phản ứng của Đinh Tiểu Tuyên, mặc dù đã sớm có chuẩn bị rằng cô ấy sẽ không chút do dự đẩy mình lên đầu sóng ngọn gió, trong lòng vẫn là đau giống như bị cắt mất một miếng thịt, trên mặt vẫn tỏ vẻ không thèm để ý như trước.
"Tiểu Quỷ đã báo cáo xong chưa?"
Chu Nam lắc lắc đầu, lẩm bẩm một câu: "Tôi sẽ không nói."
Đinh Tiểu Tuyên xoay người chắn trước Chu Nam, Lam Tử Ngưng tỏ vẻ lạnh nhạt, trên mặt hai người đều treo nụ cười, chẳng qua, đều là gắng gượng giả cười.
Đinh Tiểu Tuyên cười nhạt, ánh mắt trống rỗng dại ra, lại như tràn ngập hy vọng.
"Lam Tử Ngưng, chị nhớ không, em nói rồi, em sẽ không để chị tiếp tục sai lầm."
"Nhớ."
Không cần giải thích, chỉ là trầm mặc cam chịu. Nàng bỗng ghen tị với những người có thể được cô bảo vệ ở phía sau, Chu Nam, Hướng Diệc Song, thậm chí là một con chó một con mèo, dường như còn rất nhiều người rất nhiều chuyện nữa, đáng giá để cô lấy trứng chọi đá, chỉ là cố tình trong số đó lại không có mình.
"Mặc kệ hiện tại chị đang làm gì, dừng tay được không?"
Ánh mắt gắt gao tập trung vào đôi mắt Lam Tử Ngưng, như muốn nhìn ra ở đó đang cất chứa điều gì. Nhưng cô nhìn được, chỉ là lãnh đạm không gợn sóng như xưa.
"Không phải cô nên trực tiếp tìm chứng cớ giao tôi ra sao? Như thế nào? Giờ đã học được bao che?"
Tiếng nói Lam Tử Ngưng nhẹ nhàng vang lên, cặp mắt nhìn cô chằm chằm, như là muốn nhìn xuyên qua cô.
Đinh Tiểu Tuyên sửng sốt, ánh mắt chợt lóe một tia phức tạp, sau đó lại chỉ ngây ngốc cầm tay nàng, chấp nhất chờ đợi đáp án mình mong muốn.
Trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc, nụ cười trên khóe miệng Lam Tử Ngưng càng thêm khoa trương, khoa trương đến mức trông buồn cười như tên hề vậy.
"Thật sự là tiểu sủng vật không an phận, lúc nào cũng mong muốn cắn tôi một miếng."
"Giao ra đây!"
Giọng nói khô khốc của lão Lý đột ngột vang lên trong nhà bếp.
Đinh Tiểu Tuyên chợt xoay đầu lại, Chu Nam đã bị hai ngục cảnh khống chế. Chỉ thấy lão Lý đưa lưng về phía mọi người, đưa tay vào túi quần của Chu Nam, khi rút tay ra thì đã thấy hắn cầm theo một túi bột trắng.
"Lén lút núp phía sau kho, là vì cái này sao? Mang đi!"
Chu Nam không nói được một lời, chỉ nhíu chặt mày nhìn Đinh Tiểu Tuyên.
Ngoài Lam Tử Ngưng, mấy người trong phòng bếp bị một màn này làm sợ đến phát mộng, đặc biệt là nhóm nữ tù đã từng đi tới kho hàng, đều đang lo lắng mình có bị liên lụy hay không. Chỉ có Đinh Tiểu Tuyên, trái tim như dần lạnh đi trước hành động đó.
Không nghĩ tới lão Lý tiên hạ thủ vi cường (*) nhanh như vậy.
Đây là tàng trữ hàng cấm, hơn nữa tàng trữ trong ngục giam, kia cũng có nghĩa là thông đồng với bên ngoài, như thế, chỉ sợ sẽ tăng thêm hình phạt cho cô ấy.
(*): Binh pháp Tôn tử có câu 'Tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương' có nghĩa là nếu có thể ra tay trước thì sẽ chiếm thế mạnh, nếu ra tay sau đối thủ thì sẽ gặp tai họa.
Lam Tử Ngưng nghiêng người qua, thản nhiên nói: "Để tôi đoán xem, cô nhất định là nghĩ biện pháp đem cái chuyện thối nát đó đổ lên người đi?"
Khẽ gật đầu, đáy lòng cũng tràn ngập chua xót.
"Chị là đang ép em đưa ra chọn giữa Chu Nam và chị sao?"
"Cô nói thử?"
"Đúng vậy, chị làm gì với em đều là chuyện em đáng nhận, nhưng đừng kéo theo người vô tội, cũng đừng kéo bản thân mình liên lụy vào."
"Một nguyện đánh một nguyện chịu."
"Vì sao không trực tiếp giết em."
"Cô thật khiến lòng tôi lạnh lẽo. Tốt xấu gì cũng từng thân mật một hồi, sao tôi có thể nỡ để cô chết." Phát giác sự ảm đạm giữa đôi mày của cô, Lam Tử Ngưng ôm cô vào lòng.
Đinh Tiểu Tuyên đờ ra tùy ý nàng ôm, thân thể rét lạnh nằm trong lồng ngực ấm áp kia những vẫn không thể ấm thêm chút nào, mờ mịt cười cười.
"Đều là cố ý. Chuyện cũ của chúng ta, tất cả, từ trước đến nay đều không có ngẫu nhiên, tất cả đều được an bài tốt. Cố ý làm những chuyện này trước mặt em, cố ý muốn thấy em khó xử, cố ý muốn phá hủy hết tất cả của em."
"Là ai? Hủy ai?"
"A a a, là