Chạng vạng, một ngày sau khi Chu Nam bị đưa đi thẩm vấn, hoàn thành công việc ở phòng bếp xong, trong lúc tất cả mọi người đang nghỉ ngơi, Lam Tử Ngưng mất tích một cách thần không biết quỷ không hay.
Tháo còng tay ra, Lam Tử Ngưng đẩy cửa phòng tập thể thao. Quả nhiên, Hoàng Linh mặc đồ thể thao đang chạy trên máy chạy bộ.
Nghe được tiếng động, Hoàng Linh quay đầu lại, thấy là Lam Tử Ngưng, lập tức nhấn nút ngừng, lau lau mồ hôi trên người. Cầm hai chai nước khoáng đến bên cạnh nàng, đưa cho nàng một chai.
"Tổ sản xuất cũng sắp bắt đầu đi vào làm việc, lúc này cô đến phòng bếp bên kia xem náo nhiệt cái gì."
Lam Tử Ngưng cười khoát tay.
"Tra xét bên phòng bếp nhiều một chút, có thể sẽ mang đến cho cô thêm một cái huân chương gắn lên ngực."
Hoàng Linh tùy tiện ném chai nước bị cự tuyệt đi, liếc nhìn nàng một cái, rồi đi đến chỗ ghế nghỉ ngơi ngồi xuống, nửa ngày mới ngẩng đầu, tỉ mỉ nhìn chằm chằm Lam Tử Ngưng.
"Vì sao?"
Lam Tử Ngưng vân đạm phong khinh hỏi lại: "Sao mà các cô đều thích hỏi tôi 'vì sao' nhỉ?"
"Vì cứu Chu Nam? Vì mình hay vẫn là vì Đinh Tiểu Tuyên đã đưa ra yêu cầu với tôi?"
"Nghe theo, đối với cô chỉ có ưu việt." Nhẹ nhàng thở dài, Lam Tử Ngưng bất đắc dĩ nhìn nàng ta một cái.
"Đừng quên giờ tôi đã là phó ngục trưởng!"
Từ chối cho ý kiến lắc lắc đầu, Lam Tử Ngưng tự giễu mà cười khổ một tiếng: "Cô cũng muốn phản bội tôi sao?"
Ánh mắt Hoàng Linh vốn vẫn bình tĩnh lại lộ ra một tia phẫn nộ: "Dựa vào cái gì cho rằng cô đối xử với tôi như vậy, tôi còn răm rắp nghe lời cô nói!"
Đưa tay ra đỡ, chụp được cái khăn mặt Hoàng Linh ném tới, Lam Tử Ngưng nhẹ nhàng lên tiếng: "Cô muốn tôi làm thế nào?"
Hoàng Linh đã muốn đứng trước mặt nàng, đáy mắt đỏ bừng biểu hiện đang kìm nén cơn tức giận, dùng sức nắm lấy hai cổ tay của nàng.
"Cô đã sớm biết! Từ trước đến nay tôi chỉ muốn có một mình em!"
"Không có khả năng." Giọng nói của Lam Tử Ngưng vẫn luôn xa xăm mà lạnh lẽo.
Hoàng Linh bỗng sáp mặt tới gần, hơi thở nóng rực phun trên mặt nàng.
"Chỉ cần em cho tôi cơ hội, tôi nhất định sẽ làm em yêu tôi!"
Hoàng Linh vốn là loại người tâm cao khí ngạo, hạ thấp mình đi cầu xin một người con gái khác để được bố thí tình cảm, mà một chút hồi báo hay tiến triển gì cũng không có, thất bại cùng căm giận xen lẫn trong tâm trí nàng ta.
Nếu thật sự chọc nàng ta nóng nảy, chỉ sợ sẽ xuất hiện một ít chuyện không thể khống chế. Sắc mặt Lam Tử Ngưng hơi đổi, gắng gượng tươi cười, đón nhận ánh mắt của nàng ta.
"Nếu cô muốn chỉ là một cái xác, thì cứ mạnh dạn đến chiếm. Lấy thân phận hiện tại của cô, tôi cũng không phản kháng được."
Bất đắc dĩ trong mắt Lam Tử Ngưng rõ ràng có thể thấy được, Hoàng Linh buông tay ra, nhìn dấu hồng trên cổ tay nàng, khó nén đau lòng.
"Chẳng lẽ nhiều năm qua tôi vì em làm nhiều chuyện như vậy vẫn còn kém một Đinh Tiểu Tuyên đã từng phản bội em ư?"
Xoa xoa cổ tay bị nắm đau, Lam Tử Ngưng lạnh nhạt nói: "Kỳ thật cô cũng làm tôi thất vọng. Một tổ trưởng truy bắt ma túy ngon lành không làm, lại chạy tới làm cái gì mà ngục trưởng. Tôi đề bạt cô cũng tìm không ít tâm tư đâu."
"Nếu tôi biết em là vì Đinh Tiểu Tuyên, tôi cũng sẽ không chạy đến chỗ này khiến các người chướng mắt!"
"Lần trước tôi đã nói rồi, tất cả những chuyện bây giờ đều là vì báo thù."
"Nhưng các người lại lên giường!"
"Đó cũng là một phần của kế hoạch."
Hoàng Linh nổi nóng, kéo áo nàng gầm nhẹ: "Ha ha, em căn bản không phải là vì báo thù! Còn có Đinh Tiểu Tuyên kia, em cho là cô ta thật sự còn yêu em sao! Không phải! Cô ta nhất định có mục đích!"
Lam Tử Ngưng cũng không giận, vẫn không nhúc nhích tùy ý nàng ta, biểu tình ngây ngốc, thậm chí là dại ra nhìn chằm chằm nàng ta.
"Nhiều năm lăn lộn như vậy mà chỉ làm tổ trưởng, chính là bởi vì cô thiếu kiên nhẫn. Chưa được sự đồng ý của tôi đã đi chất vấn cô ấy. Nếu không phải Đinh Tiểu Tuyên nghĩ rằng cô công chính vô tư, kế hoạch của tôi đã sớm bị cô hủy hoại chỉ trong chốc lát."
"Cái gọi là kế hoạch của em chính là nói chuyện yêu đương với cô ta?! Tôi sao có thể tin tưởng em?!"
"Tin hay không cũng không sao cả, nếu cô còn muốn làm việc cho Lam gia, tiếp tục diễn vai giám ngục trưởng của cô cho tốt đi."
"Nếu em không hạ thủ được, tôi sẽ báo thù cho anh ấy!" Hoàng Linh hổn hển nói, hai tay bởi vì phẫn nộ mà không ngừng phát run.
"Đừng có xằng bậy." Đồng tử chợt co rút lại, Lam Tử Ngưng giận tái mặt nghiêm túc nhìn nàng ta.
"Em luyến tiếc?! Anh Tần là vì ai mà chết chứ!"
Tiếp theo là một tiếng 'Hừ' căm giận, một loạt cái tát dừng trên hai má, thân mình theo quán tính ngã qua một bên. Trong tai ong ong một trận, hoãn một hồi mới dần dần hoàn hồn, Lam Tử Ngưng siết chặt nắm đấm đứng lên nhìn chằm chằm nàng ta.
"Tôi họ Lam, là người Lam gia. Cô ta làm Lam gia chịu thiệt, từng chút từng chút tôi đều sẽ đòi lại."
"Nhớ kỹ lời em nói! Anh Tần chết không nhắm mắt!"
Lam Tử Ngưng khinh thường cong khóe miệng.
"Việc cô phải làm là dọn sạch chướng ngại của tổ sản xuất, không để lộ ra sơ hở. Lần này là cơ hội cuối cùng để Lam gia xoay người, không cho phép có sai lầm!"
"Được, tôi đáp ứng."
"Còn nữa, không nên động đến cô ấy, tôi đều có sắp xếp."
Lam Tử Ngưng ố gắng trấn an không yên trong lòng, làm lời nói của mình không nghe ra bất cứ cảm xúc nào.
"Ha ha, biết làm sao được. Tôi thật sự đố kỵ!" Thân thể Hoàng Linh run nhè nhẹ.
"Sau khi thành