"Cựu sĩ quan cảnh sát Đinh Tiểu Tuyên trong lúc nằm vùng đã cấu kết với phần tử hắc đạo buôn bán thuốc phiện cầu lợi, quan toà cùng bồi thẩm đoàn nhất trí cho rằng bị cáo biết luật phạm luật, hành vi của cô làm cảnh đội hổ thẹn, phải nghiêm khắc trừng phạt. Nay đưa ra phán quyết, tuyên phạt tù 4 năm 4 tháng."
Lam Tử Ngưng ngồi đối diện TV ở căn tin, bên tai vang lên giọng nói lãnh đạm từ TV, nàng ngẩng đầu, nhìn nơi phát ra thanh âm. Hàng loạt hình ảnh lại lần nữa xuất hiện trong đầu, hốc mắt không khống chế được mà ướt át.
Bị áp giải lên xe cảnh sát, đôi mắt cô lạnh nhạt như trước không có một tia dao động. Cô vẫn như ngày xưa, quật cường cố chấp, lại không thể che dấu vẻ yếu ớt. Cô gầy, sắc mặt có chút tái nhợt......
Lam Tử Ngưng thử qua rất nhiều lần, quên đi Kha Hựu, quên đi Đinh Tiểu Tuyên, nhưng mỗi lần đều là thất bại. Đó là thí thân cừu nhân (kẻ thù giết anh), đó là kẻ phản bội nàng, không thể quên được! Nàng không thể không thừa nhận, nàng vẫn không chịu hết hy vọng, yêu cô. Yêu cô đã là một chấp niệm duy nhất trong cuộc sống của Lam Tử Ngưng. Nàng tìm rất nhiều lý do, nàng giúp Đinh Tiểu Tuyên tìm rất nhiều lý do. Đinh Tiểu Tuyên chỉ là bị công lý của cô lừa gạt, nếu có một ngày cô phát hiện công lý mà cô kiên trì bảo vệ không còn như nó phải là, có phải cô sẽ hối hận không, hối hận đã tự tay hủy đi tương lai của hai người.
Nhưng nàng sợ phải tiếp tục như vậy. Nàng là Lam Tử Ngưng, mà đó là kẻ giết anh ruột mình, kẻ thù hại chết Lam Tiêu Tần, không thể yêu. Cho nên, nàng muốn trả thù, nàng phải trả thù! Nàng dùng công lý mà cô kiên trì bảo vệ đưa cô vào tù, nghĩ đến cảnh phục trên người cô bị tước bỏ, sẽ có khoái cảm trả thù. Nhưng khi không nhìn thấy sự thỏa hiệp của cô, chỉ thấy cô quật cường cậy mạnh, vì sao tâm lại đâu đến chảy máu.
"Ngưng tỷ...... Ngưng tỷ......" Tiếu đại muội ngồi xuống bên cạnh Lam Tử Ngưng.
Lam Tử Ngưng sửng sốt, vội vàng cúi đầu.
"Ngưng tỷ, vừa rồi Tiểu Quỷ kia nói có biện pháp khiến yêu bà biến mất vài ngày."
Lam Tử Ngưng ngẩng đầu lên, đáy mắt đã khôi phục sự bình tĩnh không gợn sóng.
"Tiểu Quỷ kia, kẻ dối trá, nói không chừng đến lúc đó đối với ta còn có chỗ dùng."
Lam Tử Ngưng lặng im không nói, nhìn phía xa Tiểu Quỷ đang ăn cạnh cửa sổ, cười khẽ.
"San, chờ xem kịch vui." Tiếu đại muội cười bĩu môi, ý bảo Tiểu San nhìn qua chỗ Tiểu Quỷ.
---
"Sao lâu như vậy?" Yêu bà nghi hoặc nhìn mắt Tiểu Quỷ, thấy được hồng ấn ở cổ cô. "Là ai làm?"
Chu Nam quay đầu, né tránh bàn tay yêu bà. "Đừng chạm ta."
"Làm sao vậy? Làm loạn cái gì?"
"Không có gì." Chu Nam nhìn lướt qua đám người đông nghìn nghịt, xác nhận xong vị trí của Hổ Nữu, bưng khay cơm qua chỗ nàng ta.
"Đừng nháo! Có nghe thấy không!" Yêu bà đuổi theo, trong giọng nói mang theo một chút phẫn nộ.
Chu Nam đột nhiên dừng lại. "Ta biết ta so ra kém hơn nàng, ngươi cũng không cần nhục nhã ta như vậy."
Yêu bà suýt nữa đâm sầm vào người phía trước.
"Ta sao lại nhục nhã ngươi? Buổi sáng không phải vẫn tốt sao? Hổ Nữu làm cái gì với ngươi?"
Chu Nam hất tay yêu bà ra, nhún vai nghiêm mặt nói: "Diêu Dao! Ta đối đãi ngươi như thế nào ngươi trong lòng rõ ràng! Mà nếu ngươi chỉ là muốn tìm thế thân, muốn tìm bạn giường, đi tìm người khác đi. Ta Tiểu Quỷ cái gì đều không có, chỉ còn lại có chút tôn nghiêm cuối cùng, buông tha ta đi! Còn có! Nàng muốn ta rời khỏi ngươi, có thể, ta biết ta không xứng với ngươi. Nhưng nàng đối với ngươi không tốt, dù cho ta rời khỏi ngươi, ngươi cũng không được ở cùng nàng, được không?"
Hành động này của Tiểu Quỷ, trong mắt yêu bà, quả nhiên là cảm thấy Tiểu Quỷ này ghen tị, nguyên bản trong lòng cũng hết giận, thấp giọng hống nàng: "Tiểu Quỷ, ta sẽ đối tốt với ngươi. Chỉ cần ngươi an an phận phận làm người của ta, ta sẽ không để người khác khi dễ ngươi nữa."
"Thật sự?" Chu Nam trưng lên khuôn mặt vui mừng nhảy nhót, bất quá giây tiếp theo, lại ảm đạm xuống. "Cũng thế, thủ hạ của ngươi cũng không thích ta, các nàng đều đứng về phía Hổ Nữu bên kia."
"Chỉ cần ta nói một câu, ai còn dám khinh thường ngươi?"
"Ác......"
"Nào, ngoan." Yêu bà dứt lời, nắm tay Tiểu Quỷ, kéo cô đi về phía trước.
Bước chân của Chu Nam chậm hơn yêu bà nửa bước, ở phía sau nàng, chống lại ánh mắt của Hổ Nữu, đắc ý cười cười, nhẹ nhàng lắc lắc hai tay đang lồng vào nhau.
Hổ Nữu khó thở, nuốt xuống màn thầu, bưng khay cơm đứng dậy đi tới chỗ hai người.
Yêu bà không để ý ánh mắt của Hổ Nữu, như trước yên lặng bước đi.
Đợi cho lúc hai bên đi sát qua nhau, Hổ Nữu bỗng nhiên vươn chân, Chu Nam bị vướng, lảo đảo ngã về phía trước, một tay bưng khay cơm vốn không ổn, lảo đảo một cái, cốc đậu nành trên khay bị nghiêng, sữa đậu nành còn ấm nóng đổ hết lên người ngồi gần đó, cái cốc thiếc rơi xuống đất lăn mấy vòng, dừng ở dưới bàn.
"Mẹ nó! Không có mắt sao!" Thủ hạ Hổ Nữu nhảy dựng lên, lau sữa trên người.
Chu Nam cắn răng nhìn chằm chằm Hổ Nữu, nắm tay yêu bà ẩn ẩn run rẩy.
"Kháo (ngang nghĩa với f**k)! Có mấy kẻ tưởng có người bợ đỡ, ánh mắt đều để trên đỉnh đầu đi."
Yêu bà đang muốn tiến lên giáo huấn hai tên thủ hạ kia, bị Chu Nam giữ chặt, mỉm cười với yêu bà, buông lỏng tay ra, đi qua nhặt cái cốc lên. Chu Nam khom người, tay đã với gần tới cái cốc, lại bị người nọ một cước đá ra xa.
Yêu bà một tay vỗ vào trên bàn, quát tên kia: "Ngươi muốn cái gì? Hổ Nữu bất quá cũng từng là thủ hạ của ta!"
"Ngươi vì Tiểu Quỷ này làm ta mất mặt?" Hổ Nữu trừng đỏ hai mắt.
Chu Nam nhặt cái cốc lên, khóe mắt liếc thấy quản giáo phì bà đang chuẩn bị tiến về phía này, vì thế trở lại bên người yêu bà, lôi kéo góc áo của nàng: "Đừng nói nữa, phì bà đến đây."
Yêu bà khinh thường hừ nhẹ một tiếng: "Về sau ai chống đối với Tiểu Quỷ, chính là