Sẽ nhìn thấy chị, chỉ là trong lúc lơ đãng gian lại có khát vọng muốn chạm đến trái tim chị. Quá khứ của tôi và chị bị chôn sâu dưới đáy lòng, một lần nữa lại được kéo lên phơi bày dưới ánh dương trân quý này......
Ánh mặt trời rực rỡ, cho nên, tôi muốn trút bỏ hết gánh nặng trong lòng. Tôi muốn sống thật tốt, nguyện vì chị mà sống. Mang theo quá khứ, tìm từng chút ấm áp, từng chút ánh sáng trong đó, níu giữ bất kỳ điều tốt đẹp nào, không để nó thoát nữa. Nếu, chị cũng bằng lòng......
Đứng trên sân lớn trong trại tạm giam, rốt cuộc cũng gặp được ánh sáng lâu ngày không thấy, Đinh Tiểu Tuyên ngẩng đầu, ngóng nhìn ánh dương chói mắt, cảm nhận sự ấm áp như xa cách mấy đời, mĩ lệ mà lại thê lương.
---
Bang bang......
Cửa lớn nhà giam mở ra, tù nhân cuối cùng bị cảnh sát trại tạm giam thúc giục: "Nhanh lên! Còn tưởng rằng cô là đại tiểu thư sao! Rề rà chậm chạp."
"Đừng động vào tôi, tôi tự mình đi." Giọng nói đầy kiêu căng và thô lỗ.
Cảnh sát phụ trách áp giải Đinh Tiểu Tuyên phía sau cũng đẩy cô một cái: "Lên xe."
Tổng cộng có bốn người, lần lượt bị áp giải lên xe trung chuyển. Sau khi ngồi xuống, cảnh sát bắt đầu xích chân các nàng vào ghế. Xích sắt nối với còng tay, khiến tay các nàng chỉ có thể hoạt động trong phạm vi rất nhỏ, gần như không thể đứng thẳng dậy. Hai cảnh sát được trang bị đầy đủ ngồi đối diện bốn người, một bộ mặt như Bao Công nhìn chằm chằm bốn người phụ nữ đó.
"Cẩn thận một chút, mấy người này có bối cảnh hắc đạo."
"Biết rồi, đi."
Xe chậm rãi đi ra khỏi cục cảnh sát. Xuyên qua cửa kính xe tối đen, Đinh Tiểu Tuyên thấy lão nhân thất hồn đứng ở ngoài cửa, khóe miệng cong lên, rất muốn cười với ông ấy một cái, nhưng ông ấy không nhìn thấy.
Nhẹ nhàng thở dài, bắt đầu cẩn thận quan sát đến con đường bên ngoài. Những góc đường quen thuộc giờ đây dần khuất xa sau đáy mắt, thay vào đó là con đường hoang vu ngoài ngoại thành. Đường bắt đầu hơi gập ghềnh, trong xe khá khó chịu, chấn động đến nổi dạ dày cũng muốn lồng lộn cả lên.
"Á..." Cô gái ngồi bên tay phải nôn khan một trận.
Đinh Tiểu Tuyên giương mắt nhìn lại, khuôn mặt thanh tú của cô gái tái nhợt như bị bệnh, thân mình đơn bạc run lắc dữ dội theo xe. Dáng vẻ điềm đạm đáng yêu làm người ta nhìn đến mà lo sợ, sợ giây tiếp theo nàng sẽ chết ngất mất. Không biết vì sao, lần đầu tiên nhìn thấy cô gái ấy, lại sinh ra cảm giác đau lòng.
"Đừng đè ép ngực như vậy, sẽ cảm thấy tốt hơn chút."
Cô gái thoáng ngồi thẳng dậy. Đáy mắt nàng ửng đỏ, không biết nước mắt của nàng vừa mới rơi xong hay đang chực trào ra. Nàng chỉ là buồn bã nhìn cô, ánh mắt kia như chứa thiên ngôn vạn ngữ, nhưng cuối cùng chỉ là khẽ gật đầu, đáp lại Đinh Tiểu Tuyên một khuôn mặt tươi cười.
Đinh Tiểu Tuyên không biết vì sao cảm thấy mất hết khí lực, mờ mịt mà ngay cả ánh mắt cũng không chuyển. Cảm xúc thâm thúy nơi đáy mắt của cô gái đó giống như chính mình ngày ấy đứng đối diện Lam Tử Ngưng. Ánh mắt nàng nhìn mình ở trên tòa, tràn ngập tuyệt vọng...... Bóng dáng Lam Tử Ngưng lướt qua trướt mắt, mờ nhạt không rõ ràng.
---
Sau khi đi qua cánh cổng sắt khổng lồ cao chót vót này, tự do, không còn quan hệ với các nàng nữa.
Bốn người bị áp giải xuống xe, đi qua ba bức tường lưới khu cách ly, đến cửa phòng chuyển giao. một người đàn ông trung niên đứng ở nơi đó, như là để nghênh đón mấy tù nhân mới này.Mặt mũi ông ta nghiêm túc mà cẩn thận như đại diện cho công lý.
"Báo cáo ngục trưởng! Phạm nhân Lý Đình, Hướng Diệc Song, Đinh Tiểu Tuyên, Trần Tiểu Phương áp giải hoàn tất!"
"Vất vả rồi!" Ngục trưởng gật đầu chào hỏi với hai viên cảnh sát áp giải, tiếp theo xoay người nghiêm túc nói với bốn người:
"Phạm vào sai lầm không đáng sợ, đáng sợ là không biết hối cải. Nơi này là ngục giam, là nơi giúp các cô cải tạo lại bản thân. Nếu đã vào đây, liền đại biểu các cô phải kết thúc quá khứ đi, vứt bỏ sự thô bạo, dã man, kiêu căng của mình đi. Tôi hy vọng các cô có thể nhìn thẳng vào sai phạm trong quá khứ của mình, thành thật hối cải, triệt để thay đổi thói quen, sớm ngày trở về hòa nhập với xã hội."
"Dài dòng." Một phụ nữ đứng ở bên ngoài hừ lạnh một tiếng. "Bác ngục trưởng à, những lời này tôi nghe rồi, nhanh chấm dứt đi."
"Trần Tiểu Phương!" Một người mặc cảnh phục từ trong phòng bước ra, là một nữ quản giáo khí thế hiên ngàng, ánh mắt sắc bén nhìn người chống đối với ngục trưởng khi nãy.
Ngươi phụ nữ gọi là Trần Tiểu Phương, nhìn thoáng qua cảnh hàm trên vai nàng, khuôn mặt ngăm đen lộ ra biểu tình thoải mái:
"Cảnh sát Hoàng, sao cô lại tới nơi này rồi."
"Ngục trưởng, nơi này cứ giao cho tôi đi."
"Ừ." Ngục trưởng cười, lại liếc mắt nhìn bốn người một lượt: "Vị này là quản giáo Hoàng, từ giờ trở đi, các cô muốn àm gì cũng cần có sự phê chuẩn của cô ấy, nghe hiểu chưa?"
"Nghe hiểu chưa? This is an order!" Hoàng Linh quất côn điện, trừng mắt nhìn các nàng: "Trần Tiểu Phương, trả lời."
"Đã hiểu."
"Không đủ lớn tiếng."
"Đã hiểu!"
"Áp giải họ vào phòng kiểm tra thông lệ!"
Theo thông lệ, sau khi giáo huấn xong sẽ bắt đầu làm kiểm tra. Phải cởi hết đồ và giao ra hết tất cả đồ dùng tùy thân. Nếu muốn mang theo vật nào đó vô ngục giam, phải căn cứ theo mức độ nguy hiểm hoặc tâm tình của người làm kiểm tra mà xem xét có được phê chuẩn hay không.
"Đây là cái gì?" Cảnh côn của Hoàng Linh huých vào tay của Đinh Tiểu Tuyên.
"Thuốc của tôi."
Hoàng Linh lật xem báo cáo kiểm tra sức khoẻ đã làm trước đó: "Cô không có tiền sử bệnh hen xuyễn, mang theo thuốc để làm gì."
Đinh Tiểu Tuyên không nhìn nàng, vẫn kiên trì như trước: "Thuốc không phải vật nguy hiểm, tôi có thể mang vào chứ."
"Nói lý do của cô ra."
Đinh Tiểu Tuyên hít sâu một hơi, mím môi không nói.
Hoàng Linh nhìn chằm chằm Đinh Tiểu Tuyên đang trần truồng, cao thấp đánh giá một phen, đi đến bên cạnh cô đoạt lấy bình thuốc ném qua cho cảnh vụ bên kia: "Đưa đi kiểm nghiệm."
"Mau cởi ra! Có nghe không?"
Hoàng Linh nhìn về phía phát ra tiếng nói. Trần Tiểu Phương đã sớm giao xong đồ đạc đứng một bên nhịp chân, còn Lý Đình thì cả người run rẩy nhỏ giọng nức nở, chỉ có Hướng Diệc Song vẫn còn mặc quần áo trên người.
"Tôi có chút khiết phích (bệnh ưa sạch sẽ), cho tôi bộ quần áo mới cùng với giày tôi mới cởi."
Mấy ngày liền bị giam giữ, tuy nhìn Hướng Diệc Song có chút tiều tụy, nhưng ngạo khí từ trong xương tủy vẫn không hề thuyên giảm.
"Tôi mặc kệ các cô trước kia làm cái gì, đại tiểu thư cũng được, cảnh sát cũng thế, côn đồ cũng vậy, ở nơi này của tôi, các cô đều là tù phạm. Mệnh lệnh của tôi chính là chuẩn mực tối cao, phục tùng, là lựa chọn duy nhất của các cô. Nếu muốn đối nghịch với tôi, tôi sẽ khiến các cô sống không dễ!"
"Tôi có khiết phích!"
Dù có gặp bất mãn và ủy khuất, Hướng Diệc Song đều cắn răng chịu đựng. Cuồng loạn phản kháng chỉ là phí công, tinh lực của nàng đã sớm tiêu hao hầu như không còn, chỉ dư lại toàn là mệt mỏi, uể oải đến cực hạn. Ngay cả nói cũng không muốn nói nhiều. Nhưng chút kiêu ngạo tự tôn cuối cùng này, nàng không thể chấp nhận bị người ta khi dễ giẫm lên.
"Tôi nói lại lần nữa, lời của tôi chính là mệnh lệnh. Tôi lệnh cho cô lập tức cởi quần áo!"
Ánh mắt nóng rực của Hoàng Linh khóa chặt trên người Hướng Diệc Song. Hướng Diệc Song vẫn căng cứng người, không chịu nhúc nhích.
"Cởi cho cô ta!"
Nhận được mệnh lệnh, quản giáo thô lỗ cởi quần áo Hướng Diệc Song. Công việc hàng ngày nhàm chán khiến vị quản giáo lúc này đã mất hết kiên nhẫn.
"Ngoan ngoãn nghe lời thì chúng tôi