"Em nợ chị... Kiếp sau... Trả lại chị..."
"Đừng giả vờ mệt mỏi như vậy, tôi không tin. Dù thế nào tôi cũng không tin. Cô vẫn luôn là con hát, vẫn luôn là như thế. Đừng có không tự trọng như vậy nữa, đối nghịch với tôi có ích lợi gì, cô đã không còn là cảnh sát, ai sẽ trả lương cho cô chứ? Dù cô có giả bộ, có diễn hay đi nữa, cũng không thể được như ý. Tôi không thích cô, không một chút nào hết. Tôi đã nhìn rõ rồi, lòng tôi chết."
"Chị... Không thích em sao?"
"Đúng vậy, tôi không thích cô!"
"Ừ... Không thích ... Thì... Tốt rồi..."
Lời lên án vẫn còn văng vẳng bên tai. Nếu không phải nửa đêm gặp ác mộng, nếu không phải mơ thấy Đinh Tiểu Tuyên sẽ rời mình mà đi, nếu không phải mất đi lý trí nóng lòng muốn xác nhận cô còn sống hay không, chắc có lẽ Đinh Tiểu Tuyên sẽ vì cái ống thông khí đáng chết đó mà hương tiêu ngọc vẫn.
Kết quả kiểm tra nước tiểu là dương tính, việc này cũng không nói lên được gì, thật có thể là bởi vì nửa ống thuốc mình tự tay đâm lần đó. Nhưng khi cô thở hổn hển, lại thiên chân vạn xác là bởi vì thiếu dưỡng khí.
Đinh Tiểu Tuyên lại một lần nữa chiếm lấy giường ngủ của Chu Nam. Lam Tử Ngưng ngồi bên cạnh cô, có chút ảo não, có chút oán giận, bàn tay khi cởi áo cho cô có chút cẩn thận, sau khi áo hoàn toàn rời khỏi cơ thể của cô, căm giận quăng nó xuống đất.
"Khốn kiếp! Tôi không tin đều là bởi vì trước kia cô luôn gian dối!"
Đinh Tiểu Tuyên nằm trên giường, chỉ cảm thấy thiên hôn địa ám, không có chút khí lực, nghe thấy lời của Lam Tử Ngưng, giọng nói kia có chút xa xăm. Cố gắng mở to mắt, khuôn mặt Lam Tử Ngưng liền ở ngay trước mắt, cô nâng khóe miệng: "Lam Tử Ngưng, chị nói dối."
Lam Tử Ngưng nghiến răng nghiến lợi kéo quần cô xuống, nhẹ nhàng dùng khăn ướt lau mình cho cô.
"Câm miệng!"
"Lau sạch sẽ!" Chỉ cần nhớ tới Lâm Bình giở trò trên người cô, cỗ khí nghẹn trong ngực của Lam Tử Ngưng sẽ không ngừng trào ra. "Cô không biết mình rất đê tiện sao, lợi dụng tôi mềm lòng!"
Đinh Tiểu Tuyên khe khẽ thở dài, cầm bàn tay vẫn còn đang chà lau trên người mình.
"Đê tiện, vô sỉ, không chịu trách nhiệm, sao em có thể buông tha, sao có thể làm chị khổ sở." Dừng một chút, Đinh Tiểu Tuyên lắc lắc đầu, buông tay ra. "Không đúng, nếu từ trước đến nay không có em, chị mới sẽ không khổ sở."
Lam Tử Ngưng hơi hơi nhíu mày, ném khăn trong tay xuống, từ từ chui vào trong chăn, sáp lại gần cô.
Đinh Tiểu Tuyên có chút e sợ, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Lam Tử Ngưng cẩn thận nhìn khuôn mặt người này, đầu ngón tay tinh tế miêu tả đường nét xung quanh.
"Con đường này, không quay đầu được, tôi chỉ có thể đi thẳng về trước. Nếu tôi lui ra sau một bước, nếu tôi không phải họ Lam, nếu sau lưng của tôi không có Lam gia, nếu tôi không đứng ở vị trí tối cao, có lẽ sẽ nằm ở bên cạnh em giống như vầy, mỗi một lần, đều là một lần cuối cùng."
Sao lại không biết, nhưng mà, Đinh Tiểu Tuyên còn ôm ảo tưởng tốt đẹp đến mức tận cùng. Có thể hai người, sẽ thoát khỏi tất cả những thứ đó.
"Trên cánh đồng anh túc từng thuộc về chúng tôi, hơn mười họng súng nhắm vào tôi và Lam Tiêu Tần. Tôi tận mắt thấy người chú đi theo ba tôi từ nhỏ, tiếp nhận súng của ba." Lam Tử Ngưng nâng tay lên, ngắm vào huyệt thái dương của mình. "Một phát... Hai phát..."
Cho nên mỗi năm Lam Tử Ngưng đều sẽ cùng Lam Tiêu Tần đến Việt Nam. Đây là chuyện xưa của Lam Tử Ngưng, Đinh Tiểu Tuyên chưa bao giờ đề cập tới.
"Hắn thả bọn tôi đi." Lam Tử Ngưng kề sát bên tai Đinh Tiểu Tuyên. "Tôi không nói, là không muốn em thương hại tôi. Nhưng hình như tôi đã đánh giá cao địa vị của mình trong lòng em rồi. Tôi mãi mãi sẽ không là người có vị trí cao nhất. Bây giờ tôi kể chuyện xưa của tôi cho em, xem như tôi cố gắng một lần cuối cùng, vì chúng ta."
Lam Tử Ngưng, thật xin lỗi, hiện tại, chị là mục tiêu theo đuổi cuối cùng của em.
Lam Tử Ngưng kể bằng giọng hời hợt: "Hắn đâu có dễ dàng tha cho bọn tôi như vậy. Trốn ba ngày, tôi uống máu của Lam Tiêu Tần, mới có thể sống sót. Tôi cầu xin chú Hai, tôi mang theo Lam Tiêu Tần chỉ còn lại nửa cái mạng đi cầu bọn họ. Chú Hai cũng được, chú Ba cũng được, thứ bọn họ muốn, chẳng qua là thế lực của ba tôi, địa bàn của ba tôi. Nhưng bọn họ vẫn giống như trước, giả nhân giả nghĩa đẩy Lam Tiêu Tần lên vị trí của ba. Bọn họ mang Tiêu Hàn đi, đưa nó ra nước ngoài, vì khống chế Tiêu Tần, vì khống chế tôi. Đúng vậy, bọn này chỉ là con rối, lần đầu tiên Kha Hựu nhìn thấy Lam Tiêu Tần, lần đầu tiên nhìn thấy Lam Tử Ngưng, chỉ là con rối. Không ai sẽ để ý sống chết của một con rối, nhưng thật là đáng tiếc, mỗi một lần trải qua mưa bom bão đạn, bọn này đều sống sót. Sống, báo thù, hơn nữa, phải sống tự chủ, triệt để báo thù. Lam Tiêu Tần của tôi rất vĩ đại. Anh ấy nhẫn nhục nhiều năm như vậy, anh ấy chịu nhiều đau khổ như vậy, cuối cùng, anh ấy thật sự đứng ở chỗ cao."
Lâu như vậy, Lam Tử Ngưng lại chưa bao giờ nói những lời này với cô cả. Nàng và Lam Tiêu Tần ngay cả người nhà của mình cũng không buông tha, phỉ báng, căm hận, thì ra, tất cả đều có nguyên nhân.
"Mỗi một kẻ khiến tôi chịu khổ, mỗi một người khiến Tiêu Hàn chịu ấm ức, tự tay anh ấy, một đao một đao đòi lại hết! Anh ấy nói, trên thế giới này, ngoài ba anh em chúng ta ra, không thể tin ai, cũng không thể mềm lòng với ai hết! Nếu em nhân từ với hắn, thanh đao đặt trên cổ hắn, lưỡi đao sẽ xoay ngược lại chém em."
Ôm cô, một khắc cũng không muốn buông ra. Rõ ràng cảm giác cô đang chấn động, cảm giác được tim của cô giờ phút này là vì mình mà nảy lên. Thân thể như vậy, rõ ràng thật ấm áp, rõ ràng có thể dựa vào, rõ ràng là để người quyến luyến, đây là cảm giác không muốn xa rời duy nhất từ nhỏ đến lớn. Nhưng thế thì đã sao, những thứ càng làm người ta lưu luyến càng mang nhiều độc, càng là khiến người ta đau lòng, trong lúc bất tri bất giác nó sẽ xâm chiếm tâm can của ngươi, từng chút từng chút một cắn nuốt tất cả lý trí.
"Giết Lâm Bình, không phải bởi vì em, nhưng lại bởi vì em, tôi chừa lại cái mạng cho cô ta. Hậu quả là cái gì, không ai rõ ràng hơn so với tôi. Nhưng tôi không muốn em đeo tội ác này lên người."
Đinh Tiểu Tuyên lắc đầu. Nếu nhất định phải bị đưa lên đao phủ, nếu nhất định phải rơi vào vực sâu vạn trượng, em sẽ không để chị chịu một mình.
Đầu ngón tay Lam Tử Ngưng ấn lên cánh môi của cô, ngăn cô lên tiếng.
"Bởi vì em, tôi đánh mất chính mình, đánh mất người thân, đánh mất tín nhiệm của Lam gia, tôi đánh mất giang sơn mà ba và anh trai dùng mạng để đổi lấy."
"Tôi còn có thể mất cái gì nữa?"
"Tôi không thể. Nếu không có tôi, tôi có thể sẽ mất Tiêu Hàn, tôi sẽ mất em. Em nhẫn tâm nhìn một mình tôi tham sống sợ chết sao sao?"
Lam Tử Ngưng nhẹ giọng lẩm bẩm: "Tha thứ cho tôi,