Một ngày trời đầy mây u ám, tại một nhà giam hỗn loạn, trên một sân thể dục huyên náo, như một vòng xoáy cực lớn. Mấy ánh đèn giám sát chiếu rọi, trên đài quan sát là cảnh ngục luôn túc trực, bên dưới là rất nhiều tốp người nhốn nháo ...
Mà các nàng, lại im lặng nắm tay, trong một góc của sân thể dục, trao cho nhau ấm áp.
Nếu có thể, nàng muốn nắm tay cô, cứ lẳng lặng như vậy, cùng cô xem tẫn phù hoa đổi dời, nếu có thể...
Lam Tử Ngưng hơi hơi cúi đầu, nhìn Đinh Tiểu Tuyên đang dựa trên vai mình. Dáng vẻ của cô, tựa hồ có chút say mê. Khóe miệng cô hơi hơi nâng lên, cười, rất ngọt, ngọt đến mức có chút đau thương.
Không đành lòng phá hủy mộng đẹp của cô, lẳng lặng cùng cô như vậy, thật lâu, lâu đến ngay cả bản thân, dường như cũng rơi vào trong giấc mộng đó. Nhưng đã là mộng, cuối cùng cũng phải tỉnh lại.
Nhẹ nhàng nhún nhún vai, ý bảo cô rời khỏi vai của mình.
"Hoàng Linh phá án của em, hối hận không?"
Đinh Tiểu Tuyên lưu luyến ngồi thẳng dậy, kiên định lắc lắc đầu.
Lam Tử Ngưng khe khẽ thở dài, vươn tay xoa xoa dãy số trước ngực của cô.
"Vốn dĩ, nơi này của em có thể giống Hoàng Linh, treo đầy huân chương."
"Chỉ cần nơi này..." Đinh Tiểu Tuyên cười phủ tay lên ngực mình. "... còn kiên trì. Em không cần cái túi da kia, tựa như lời chị nói, em nhìn thấy quá nhiều hắc ám, em sẽ không quen khi đứng dưới ánh mặt trời. Lý Đình, Chu Bình, Bà Mập, lão Lý... Tất cả những chuyện đã xảy ra..." Ánh mắt của cô hơi hơi mờ mịt. "Em... Em không có khả năng thay đổi... Em chỉ có thể... tự mình kiên trì ..."
Chỉ có thể tự mình kiên trì... Kiên trì... Là ích kỷ... Là vô tình... Là ngoan cố vô ích...
Đến cuối cùng cũng xua tan một tia ấm áp cuối cùng trong Lam Tử Ngưng ...
Nhưng chuyện tôi có thể làm vì em.... Không thể làm cho em... Đều đã làm... Cuối cùng tôi đã không còn đường lui...
Lam Tử Ngưng cười cười không nói gì.
Cho dù cô đã biết tất cả, cho dù cô đã biết cái gọi là chính nghĩa mà cô kiên trì luôn đồng nghĩa với lấy trứng chọi đá, cô vẫn không có hối hận, không có hối hận đã tự tay mình hủy diệt tương lai của hai người.
"Ngưng tỷ." Người tới vội vã đến trước mặt Lam Tử Ngưng, sau khi nhìn thấy Đinh Tiểu Tuyên thì có chút khó xử ấp a ấp úng: "Chuyện kia..."
Lam Tử Ngưng nhìn thoáng qua người tới, lại nhìn nhìn Đinh Tiểu Tuyên, sắc mặt hơi trầm xuống, khàn khàn nói: "Nói thẳng."
"Tiếu tỷ bị Hoàng Linh mang đi."
Đinh Tiểu Tuyên lẳng lặng đứng ở đó, bất giác ngẩng đầu nhìn Lam Tử Ngưng.
Lam Tử Ngưng thấy ánh mắt Đinh Tiểu Tuyên vọng tới, hơi thở tự nhiên giảm xuống mấy độ, lãnh liệt nói: "Nguyên nhân."
"Vừa rồi Tiếu tỷ có qua bên tổ sản xuất bên kia..."
Ánh mắt lạnh thấu xương như vậy, Đinh Tiểu Tuyên tự nhiên lại cảm thấy trống trải khôn cùng, đau đớn từ tận sâu trong đáy lòng tràn ra làm cô không thể kháng cự. Cô vô lực buông mắt, yên lặng xoay người muốn rời đi.
Lam Tử Ngưng giơ tay cường ngạnh kéo Đinh Tiểu Tuyên lại, nở một nụ cười an tâm với cô, lại cúi đầu ra lệnh với người tới: "Cô nói đi."
"Tuy rằng Tiếu tỷ còn chưa kịp vào dây chuyền sản xuất, nhưng lại bị Đinh Tiểu Nghiên phát hiện. Nàng ta báo cáo cho Hoàng Linh, cứ như vậy mà bị mang đi."
Lúc người kia nhắc tới ba chữ 'Đinh Tiểu Nghiên', Lam Tử Ngưng rõ ràng cứng người. Đinh Tiểu Tuyên có thể thấy rõ ràng tức giận trong mắt nàng, nhưng nàng lập tức lại tựa tiếu phi tiếu lấy khí tràng miệt thị tất cả phân phó nói: "Lão Tiếu là người thông minh, cô ấy sẽ không có việc gì. Cô đi tìm Tiểu San, để cô ta lo việc của lão Tiếu."
Không hề kiêng dè? Lam Tử Ngưng...
Một tuồng kịch như vậy, vốn là tiết mục nhất tiễn tam nhạn, cố ý để cô biết sự quan trọng của dây chuyền sản xuất, dẫn đường cô, ý đồ mê hoặc cô, rằng mình thật sự là nguyện ý vì cô mà trở thành tay trong. Cố ý để cô biết Hoàng Linh, là một người chính trực liêm khiết, cuối cùng để cô đem tất cả chứng cớ đều giao cho Hoàng Linh. Cố ý để cô biết bản thân có phòng bị Đinh Tiểu Nghiên, là vì chính mình, vì sự phản bội trong tương lai gần thêm một ít chất xúc tác, chặt đứt tất cả đường lui, chặt đứt tất cả vương vấn không dứt.
Nhưng mà, Đinh Tiểu Tuyên vẫn đứng một bên không hề lên tiếng, khiến người ta không thể nắm bắt được cảm xúc của cô. Mặt Lam Tử Ngưng không đổi sắc: "Tại sao em chưa bao giờ hỏi tôi về chuyện của Đinh Tiểu Nghiên?"
Đinh Tiểu Tuyên ngẩng đầu chọc chọc khóe miệng của nàng, híp hai mắt lại. Trong con ngươi hẹp dài kia biểu lộ vô vàn nhu tình.
"Chị từng đáp ứng với em sẽ không động tới em ấy. Huống chi, hiện tại chị cũng nguyện ý phối hợp với em, em tin tưởng chị."
Lam Tử Ngưng nhẹ nhàng