Đến ngày mai, có lẽ tất cả đều sẽ thay đổi.
Mà đêm nay, chỉ có thể ôm nhau thật chặt, hấp thụ một tia ấm áp cuối cùng.
Đinh Tiểu Tuyên quấn lọn tóc của Lam Tử Ngưng trên đầu ngón tay, ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì, cô không dám nghĩ tới, cũng không dám đi hỏi. Cô cố đè xuống cơn hoảng loạn này, chỉ có thể khẽ gọi tên của nàng.
Lam Tử Ngưng vùi đầu vào mái tóc của cô, hít sâu hương thơm thản nhiên kia. Trên thực tế, dầu gội này là của nàng, hai người dùng chung một loại, nàng thoải mái thán một tiếng: "Chuyện gì?"
"Ba ngày kia, chị đã sống thế nào?" Ba ngày đó, sau khi biết chân tướng, ba ngày rời khỏi mình đó, đối với Lam Tử Ngưng mà nói, nhất định là luyện ngục. Mà luyện ngục ấy, cô muốn, cùng Lam Tử Ngưng, lại tới một lần.
"Sống như thế nào? Em muốn nghe tôi nói thật hay là nói dối?"
Lam Tử Ngưng có chút sững sờ, lại như đã biết trước. Nếu Đinh Tiểu Tuyên thật sự định để mình âm thầm trở thành tay trong của cảnh sát, như vậy vì bảo vệ mình, Đinh Tiểu Tuyên nhất định sẽ để chính bản thân cô lên đầu sóng ngọn gió, trở thành kẻ địch của Lam gia và Lâm gia. Một đêm này, sẽ là đêm cuối cùng trước khi xa nhau.
"Nói thật."
"Em thật nhẫn tâm."
"Em muốn biết, em còn có thể tàn nhẫn như thế nào."
Đinh Tiểu Tuyên rất ngoan độc với bản thân, hồi ức này đối với bản thân và Đinh Tiểu Tuyên lúc này mà nói, từng chút từng chút đều là miệng vết thương vẫn còn máu chảy đầm đìa chưa từng khép lại.
Mỗi người có một tâm tư, lại đều muốn nương vào đau đớn đó, để chặn lại bất kỳ ý niệm trốn tránh trong đầu. Lam Tử Ngưng trêu ghẹo nói: "Nếu em không làm cảnh sát, nhất định là nữ ma đầu."
Đinh Tiểu Tuyên lắc đầu, nâng bụng lên: "Nếu em không làm cảnh sát, chắc là sẽ gả cho ai đó, bấy giờ chỗ này, sẽ nhô lên, chứa một sinh mệnh nhỏ bên trong cũng không biết chừng."
Lam Tử Ngưng chép chép miệng, chỉ vào trái tim của cô: "Vậy em vẫn làm cảnh sát thì hơn. Đời này của em, trong tim chỉ có thể chứa một mình tôi. Tôi tranh đấu với cái thứ vô hình kia, còn thua, tranh cùng người thật thì không có khả năng thắng nổi..."
Đinh Tiểu Tuyên cười cười, không nói gì, nhưng khẩu hình miệng của cô thì như đang nói: "Chị không có thua."
Lam Tử Ngưng nhìn thấy miệng cô khẽ nhếch, ngơ ngác nhìn cô: "Hửm?"
Đinh Tiểu Tuyên nắm tay nàng, mười ngón siết lại: "Nói cho em biết, chị đã trải qua như thế nào?"
Lam Tử Ngưng nghiêng người, vỗ vỗ Đinh Tiểu Tuyên, cô cũng nghiêng người theo. Hai người lẳng lặng đối diện, bình tĩnh thản nhiên.
Thật lâu sau, Lam Tử Ngưng cười dùng chóp mũi cọ cọ hai má cô, chậm rãi nói: "Tôi chở Tiểu Hựu Hựu đang hôn mê của tôi vòng quanh sở cảnh sát một vòng. Tòa nhà đáng ghê tởm kia, đã 2 giờ sáng mà đèn đuốc vẫn sáng trưng. Tôi nghĩ, có phải mấy tên cảnh sát chết tiệt đó đều giống em, rất chuyên nghiệp không. Mất ăn mất ngủ, bỏ vợ quên con, thậm chí bán mình, bán mạng, chỉ vì muốn còng tay bọn tôi tống vào tù.
Em ngủ, lần đầu tiên ngủ trầm như vậy, không hề cảnh giác. Em không cau mày như bình thường, mi tâm ôn hòa giãn ra, không có cảm xúc, lại để tôi cảm giác được sự thoải mái, bình thản của em. Dáng vẻ đó, từ khi cùng một chỗ với em 4 năm qua, tôi chừng từng nhìn thấy.
Một khắc đó, tôi hối hận, tôi hối hận tại sao rõ ràng Tiêu Hàn nói cho tôi biết em là phản đồ, tại sao rõ ràng biết em là hung thủ sát hại Tiêu Tần, tại sao rõ ràng hận em như vậy, tôi lại cự tuyệt chấp nhận nó, còn cướp em về từ trong tay Tiêu Hàn! Tôi hối hận, cướp về có ích lợi gì, em đã không còn là Kha Hựu của tôi, thậm chí, ngay cả em là ai tôi cũng không biết."
Nói đến này, Lam Tử Ngưng tức giận mắng một câu: "Tôi thật sự rất muốn giết em."
Đinh Tiểu Tuyên mỉm cười, dùng miệng ngăn chặn nàng, cánh môi gắn bó.
Lam Tử Ngưng bĩu môi: "Sớm biết vậy tôi sẽ mắng nhiều thêm mấy câu, có phải mắng một câu được một lần hôn hay không?"
Đinh Tiểu Tuyên vô tội lắc đầu không nói lời nào.
Lam Tử Ngưng có chút ảo não, vỗ nhẹ tay cô, tiếp tục nói: "Không ra tay được. Yêu tinh! Em nhất định là thuốc độc. Súng của tôi rõ ràng đã nhắm ngay tim của em, nhưng giống như chỉ cần tôi nổ súng, người chết sẽ là tôi."
Đầu ngón tay cào cào lòng bàn tay của cô, như đang muốn phát tiết oán khí: "Nếu lúc em tỉnh lại mà còn mặc bộ đồ kia, em nhất định sẽ phát hiện trên mông của em có dấu giày cao gót của tôi."
Đinh Tiểu Tuyên như có chút đăm chiêu nghĩ nghĩ, bình tĩnh nói: "Lúc em tỉnh lại là đang trần truồng."
Lam Tử Ngưng nhảy dựng, làm chiếc giường yếu ớt rung lên mấy đợt, rước tới một cái trợn trắng mắt của Chu Nam giường dưới. Nhưng mà Lam Tử Ngưng tất nhiên là không phát hiện được việc này. Nàng căm giận quát: "Khốn! Ai cởi?! Tôi nhất định phải chặt tay kẻ đó!"
Trấn an cảm xúc, vũ khí tốt nhất chính là hiến hôn, vì thế cô cực kỳ hào phóng nhướng mình lên: "Tiếp tục..."
Lam Tử Ngưng liếm liếm đôi môi có chút ướt át: "Tôi đạp em xuống xe! Không dám đi, cũng không dám nhìn em. Qua gương chiếu hậu không nhìn thấy em, nhưng tôi ngồi đợi hơn nửa tiếng đồng hồ. Nửa tiếng sau, mấy người xuất hiện, tôi nhìn bọn họ nâng em lên xe cảnh sát. Tôi đi theo phía sau bọn họ, nhưng tôu sợ mình nhịn không nổi sẽ muốn cùng em xe hủy thân vong. Tôi quay đầu, đến công ty, lên văn phòng, rót một ly trà xanh."
Đinh Tiểu Tuyên chỉ uống trà xanh. Ban đầu nàng không biết, còn cố ý pha cà phê thật ngon cho cô. Mãi đến một buổi chiều, trong lúc vô tình nàng nghe thấy Đinh Tiểu Tuyên lên án cà phê, nàng liền không bao giờ để cái thứ khiến Đinh Tiểu Tuyên nhíu mày gọi là cà phê kia xuất hiện trước mặt cô nữa.
"Tôi ngồi trên sô pha, em quen ngồi ở chỗ đó, tôi suy nghĩ rất lâu. Tôi bắt đầu hồi tưởng, từ khi nào thì em xuất hiện ở trước mặt tôi. Lần đầu tiên gặp mặt, em bị người ta bỏ thuốc, em tránh khỏi sự giúp đỡ của mọi người, chỉ nghiêng ngả lảo đảo đi. Mà một khắc khi thấy trâm cài tóc của tôi liền nhào tới cướp đi. Em thế mà lại muốn dùng trâm đâm mình để tỉnh táo lại. Thực bất hạnh, cho dù em nhẫn nại cỡ nào thì cuối cùng vẫn chọc đến sở thích sinh hoạt về đêm phong phú dị thường của tôi."
Đinh Tiểu Tuyên nhớ tới lúc đó sau khi tỉnh lại, nhìn gương mặt xa lạ ngủ bên cạnh. Gương mặt xinh đẹp quyến rũ câu hồn ấy, lần đầu nhìn thấy, cô đã nhất kiến chung tình. Đương nhiên, đó chỉ là, loại tình cảm rất nông cạn, thích cái túi da bên ngoài thôi. Nhưng, hảo cảm ngắn ngủi đó, sau khi phát hiện người bên cạnh là Lam Tử Ngưng, sau khi phát hiện lần đầu tiên của mình đã bị cướp mất, nháy mắt biến thành chán ghét vô cùng. Ngay tức khắc, cũng không thèm quay đầu lại, cuốn gói bỏ đi.
Nghĩ lại, thuở đầu gặp Lam Tử Ngưng, tựa hồ đều là bất hạnh, lần đầu tiên gặp mặt thất thân, lần thứ hai gặp mặt thiếu chút nữa mất mạng ... Chỉ là bắt đầu từ lần gặp thứ ba, cố sự ngẫu ngộ này, đều thành cố ý sắp đặt.
Nghĩ đến buối tối ướt át đầu tiên ấy, mặt Lam Tử Ngưng xẹt cái đỏ bừng. Tính ra, có vẻ lần đầu tiên của Đinh Tiểu Tuyên là bị mình cường thủ hào đoạt, có chút quẫn bách, nàng lập tức nói tiếp: "Lần thứ hai gặp mặt, em đột nhiên lao tới, ôm tôi tránh thoát chiếc xe tải có ý định đưa tôi vào chỗ chết. Lần thứ ba gặp mặt, vì đáp tạ ơn cứu mạng của em, chúng ta lần đầu tiên chính thức hẹn hò. Em tặng tôi cái trâm cài giống như đúc, chỉ vì một câu 'Đáng tiếc đã nát' của tôi. Đó là đồ thủ công của một lão sư phụ, tôi biết muốn tìm được cũng không dễ dàng. Lần thứ tư gặp mặt, tình cờ gặp trên đỉnh núi, tôi bị trật chân, em cõng tôi xuống núi, cõng cả một buổi tối. Lần thứ năm, lúc ấy tôi nghĩ, em mất tích chỉ vì muốn chuẩn bị kinh hỉ cho tôi... Rồi sau đó... Tôi bắt đầu suy nghĩ đến tột cùng em có yêu tôi hay không."
Tốt nhất không có, tốt nhất, chúng ta đều không có yêu nhau.
"Em chưa từng nói với tôi ba chữ kia. Em nói, nếu trước khi em chết tôi còn ở bên cạnh em, em sẽ nói với tôi câu mà tôi muốn nghe. Không có, đến cuối cùng, ba chữ kia em cũng chưa từng nói ra. Tôi muốn tìm cớ cho em, em yêu tôi, em thật sự yêu tôi. Bởi vì tôi bị suyễn, em trèo đèo lội suối tìm lão trung y, em xem sách thuốc một ngày một đêm, em cạo hết lông của Tiểu Mao không cho phép nó bước vào phòng khách nữa, em ngăn cản tất cả động vật rậm lông lại gần tôi trong phạm vi 50m, mỗi tuần em đều thu chăn đệm tự tay đi giặt, mỗi ngày em đều bắt tôi rời giường chạy bộ... Những chuyện này, những chuyện này, chẳng lẽ đều là giả?
Nhưng, bị nhốt tại Đôn Hoàng, còn mạng để về nhà hay không cũng không biết, chẳng lẽ em còn vì mê hoặc tôi mà diễn trò? Tôi nói nóng, em quạt cho tôi cả đêm. Tôi nói khát, em chịu để người ta nhục nhã chỉ vì muốn mang đến cho tôi mấy ngụm nước. Tôi nói khó chịu, em có thể vì không để tôi ngủ mà ôm tôi nói chuyện cả đêm, và rõ ràng cổ họng của em như muốn rách ra luôn rồi. Một lần kia, em còn chắn đạn cho tôi, em còn vì tôi thiếu chút nữa giết người...
Tôi không thể tưởng, càng là muốn tìm cớ cho em, tôi càng cảm thấy có lỗi với anh của tôi. Sau khi anh cả chết, câu đầu tiên tôi nói với Tiêu Hàn lại là hỏi em ở đâu. Tôi hận mình, tôi hận không thể giết em, rồi giết luôn cả tôi."
Đau lòng, đau lòng Lam Tử Ngưng cố nén run nhè nhẹ, cô không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn nàng. Nếu có thể, cô hy vọng Lam Tử Ngưng, hận cô đi. Cho nên, cô bắt buộc mình, không được khóc.
"Tôi mang bút em từng viết, cái ly em từng uống nước, sổ ghi chép của em, ảnh chụp của em, tất cả những thứ em từng dùng, từng động tới,