Mở mắt, nhìn một vòng xung quanh, bốn vách tường trắng tinh cùng với đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu cho thấy, bản thân là đang nằm trên giường bệnh trong phòng y tế.
Lắc lắc cái đầu vẫn còn đang choáng váng, trong đầu Đinh Tiểu Tuyên hiện ra hình ảnh cuối cùng trước khi ý thức mơ hồ lúc tối hôm qua. Đó là gương mặt hoảng hốt, nóng ruột của Lam Tử Ngưng.
Đinh Tiểu Tuyên khẽ thở dài, đến cuối cùng, Lam Tử Ngưng vẫn không thể nhẫn tâm nổi.
Trước hồi liều mạng triền miên đó, Đinh Tiểu Tuyên đã uống một liều thuốc mê được tính toán kỹ càng sẵn, chỉ vì hôm nay, có thể tới phòng y tế. Lão nhân bên kia, cảnh sát bên kia, đã biết cái gì, tra được cái gì, cô cũng không rõ ràng. Trước khi Lam Tử Ngưng xé rách da mặt với Lâm Bình, cô còn chưa có ý niệm quyết liệt này trong đầu. Nhưng sau lần đó, vô luận như thế nào, chuyện cô muốn làm, chính là muốn Lam Tử Ngưng thoát hiểm.
Phòng y tế nằm ở tầng hai của tòa cảnh vụ, tầng ba, tầng bốn, là ký túc xá của nhân viên trong tòa cảnh vụ. Đinh Tiểu Tuyên sớm dùng mấy lần cơ hội vào tòa cảnh vụ, thăm dò phương hướng, vị trí, cùng với giờ giấc sinh hoạt của nhân viên trong này. Ngoài cửa sổ là sân thể dục, tiếng người ồn ào, hiển nhiên đã đến giờ nghỉ ngơi trước khi tan ca. Giai đoạn này là thời gian cảnh ngục trong tòa cảnh vụ lơi lỏng nhất, phần lớn sẽ kết bạn ra ngoài đến căn tin ăn cơm.
Đinh Tiểu Tuyên nhấn đèn báo phía trên đầu giường, đợi một hồi, cảnh ngục không kiên nhẫn mở cửa ra, kiểm tra thấy Đinh Tiểu Tuyên đang ôm bụng đau đớn thì hỏi: "Sao lại thế này?"
"Tôi đau bụng." Đinh Tiểu Tuyên ngồi trên giường, ôm bụng cắn chặt môi dưới.
Cảnh ngục trầm mặt xoay người định đóng cửa, Đinh Tiểu Tuyên bổ sung nói: "Báo cáo! Chỉ là đến nguyệt sự, tôi lại không có mang băng vệ sinh."
"Đừng ngồi đó làm dơ thêm, đứng lên." Cảnh ngục xoay người đóng cửa.
Đinh Tiểu Tuyên thuận theo chậm rãi đi tới cửa. Đợi một hồi, cảnh ngục mở cửa ra, sau đó đeo còng tay cho Đinh Tiểu Tuyên, rồi ném một gói băng vào trong tay Đinh Tiểu Tuyên, dẫn cô đi tới buồng về sinh.
"Bác sĩ Tưởng."
"Ừ, như thế nào? Muốn dẫn đi đâu?"
"Nói là đến nguyệt sự, đi buồng vệ sinh."
"Ừm, tôi đi ăn cơm đây, đi trước."
"Thật phiền toái!" Cảnh ngục đẩy mạnh Đinh Tiểu Tuyên vào buồng vệ sinh, đứng trước cửa, đóng cửa lại.
Bên trong, Đinh Tiểu Tuyên mở gói băng ra, cố ý xé rách mặt bên trong, lộ ra bông, sau đó lớn tiếng hô: "Báo cáo!"
"Chuyện gì nữa!"
"Báo cáo! Băng vệ sinh đều hỏng hết!"
"Đi ra! Đừng có giỡn nhiều!"
Hai tay Đinh Tiểu Tuyên giơ miếng băng bị bung ra, chậm rãi mở cửa, cảnh ngục cầm cảnh côn cau mày: "Cô mở mấy miếng còn lại ra, ngay bây giờ."
Đinh Tiểu Tuyên chậm rãi cúi đầu, đôi tay vì đeo còng nên không linh hoạt lắm, cầm mấy miếng băng bị làm bung ra quăng xuống đất, sau đó lấy miếng băng đã bị cô động tay từ trong túi áo ra, mở miệng. Vừa mới mở ra, cảnh ngục đã đoạt lại gói băng cô cầm trong ra, ra lệnh: "Giơ tay lên đỉnh đầu, xoay người ngồi xổm xuống."
Đinh Tiểu Tuyên vô vị nhún nhún vai, chậm rãi giơ hai tay lên, xoay người, lại từ từ ngồi xuống. Khóe mắt liếc thấy cảnh ngục phía sau nhét cảnh côn lên nách, rồi cúi đầu bắt đầu kiểm tra băng vệ sinh. Cô bỗng nắm bông trong băng vệ sinh dưới đất, xoay người, quăng vào mặt nàng ta, lại đẩy mạnh một cái.
Cảnh ngục theo phản xạ giơ tay chắn, dưới chân lảo đảo vài bước, cảnh côn cũng rớt xuống. Đinh Tiểu Tuyên nhổm người chụp lấy cảnh côn rồi nhấn nút, dúi cảnh côn vào cần cổ nàng kia, cảnh ngục nhất thời tê liệt ngã xuống. Đinh Tiểu Tuyên thuận thế ngồi lên người nàng, lại nhấn nút thêm vài lần. Còn chưa kịp gọi người tới, cảnh ngục đã ngất xỉu.
Đinh Tiểu Tuyên lấy khoanh chìa khóa trên người nàng ra, cởi còng tay, kéo cảnh ngục kia vào trong buồng vệ sinh, khóa hai tay nàng lên ống nước, rồi lại nhét bông băng vào miệng nàng, vỗ vỗ tay: "Xin lỗi, bông này là mới đó."
Đẩy hướng camera sang chỗ khác, Đinh Tiểu Tuyên mở ra cửa buồng vệ sinh, dán lên vách tường đi từng bước một tới chỗ cầu thang. Nơi này xưa nay ít người qua lại, chỉ có phạm nhân phụ trách vệ sinh chỗ này mới tới. Hơn nữa lúc này, các nàng đều đã kết thúc công việc thu dọn quay về rồi.
Đinh Tiểu Tuyên đẩy cửa ra, tiến vào lối cầu thang, ba bước dồn thành hai chạy thẳng lên tầng năm, sau đó ngồi xổm trước cửa ra, tỉ mỉ lắng nghe tiếng động bên ngoài. Không nghe thấy tiếng bước chân nào, nhưng lại nghe thấy tiếng của Đinh Tiểu Nghiên.
"Hoàng ngục trưởng, nếu lô hàng kia có vấn đề thì sao?"
"Cô Đinh, kiểm tra là cần thiết. Xe hàng kia đã bị giữ lại, Lam Tử Ngưng cũng đã bị khống chế. Nhưng cô nói chuyện này nữa, vạn nhất tôi kiểm tra từng kiện hàng một, lại phát hiện toàn là ô long, hạn giao hàng cũng tới, những tổn thất đó, ai phụ trách?"
"Tôi sẽ phụ trách!"
"Ha ha, thứ lỗi, tôi phải bàn bạc kỹ lại với bên xưởng trước. Dù sao nhiều sản phẩm như vậy, giá trị cũng không nhỏ."
"Cho nên vì ngăn cản khả năng xuất hiện tổn thất, bây giờ chúng ta cần phải trông coi tổ sản xuất bên kia chặt chẽ hơn. Sản phẩm trước khi ra ngoài, phải được kiểm tra từng kiện từng kiện một! Tăng ca sản xuất, trước ba giờ chiều nay, nhất định có thể hoàn tất đủ số lượng sản phẩm bổ sung."
"Bên này của tôi còn có một số chuyện phải xử lý, cô hãy đi trước."
Lam Tử Ngưng sẽ không buông tha đơn giản như vậy, cho nên một đống hàng này, chỉ là thuật che mắt. Lô hàng giá trị lớn kia lại chưa ra tay, mượn cơ hội này với hợp tác Lâm Quân, tất nhiên là sẽ bị tước bỏ một khoản lớn. Chuyện làm ăn lỗ vốn như vậy mà Lam gia vẫn làm, liền cho thấy trước mắt Lam gia đã cùng đường, không còn đủ khả năng kinh tế hoặc là năng lực để mở đường mới. Đây hiển nhiên là một chiêu cuối cùng của Lam gia, cũng là một chiêu cuối cùng của Lam Tử Ngưng.
Nếu, nếu có thể ngăn cản, ít nhất, Lam Tử Ngưng sẽ có một khoảng thời gian rất dài không thể tiếp tục bán ma túy hại người. Mà Lam Tử Ngưng, cũng không cần ở lại trong tù nữa. Nàng, phải rời khỏi nơi này, trở lại Lam gia, ít nhất thì thế lực Lam gia, còn có thể bảo vệ nàng bình an.
Đợi đến khi Đinh Tiểu Nghiên rời đi, tiếng của Hoàng Linh lại vang lên trên hành lang: "Đinh Tiểu Tuyên sao lại ở trong phòng y tế?"
"Không rõ lắm."
"Đi tìm bác sĩ Tưởng tới."
Trong lòng Đinh Tiểu Tuyên bắt đầu nôn nóng, không thể để bị phát hiện mình đã rời phòng y tế. May mắn là Hoàng Linh đi tìm bác sĩ Tưởng trước. Nhưng thời gian còn lại của cô cũng không nhiều. Đinh Tiểu Tuyên ngồi xổm trong góc, lòng nóng như lửa đốt nhưng phải đời tiếng bước chân biến mất, mới lặng lẽ đẩy cửa ra. Quan sát một phen, văn phòng cuối hành lang đối diện có một camera, cô phải dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào phòng đó, nếu không tại phòng trực ban sẽ xuất hiện hình